Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 402: Chương 402: Long hậu tới




Long Hậu nghe Trương Đức Võ giải thích tình huống, sắc mắt hơi âm trầm.

“Cũng chỉ là một lão già mà thôi, Long Vương và mọi người đều ủng hộ tôi, có lão già đó ủng hộ thì Lý Phàm cũng không làm ra chuyện gì được, hơn nữa còn có người đang muốn xuống tay với Lý Phàm, việc chúng ta cần phải làm là nhanh chóng tìm ra chìa khóa.”

Long Hậu nói xong uống một ngụm rượu vang nhỏ, khôi phục bộ dáng ưu nhã như xưa.

“Có người đối phó hắn rồi?”

Trong mắt Trương Đức Võ lóe lên sự hưng phấn, đối với Trương Đức Võ, chỉ cần có người có thể giết Lý Phàm là đủ rồi.

“Đúng vậy, Lý Phàm gần đây đã hủy bỏ sản phẩm thí nghiệm mà bọn người bên kia đại dương sản xuất, chính là thứ đã thành công trong giai đoạn đầu tiên của quá trình chỉnh sửa gen, mặc dù chỉnh sửa gen chỉ là một phần nhỏ nhưng đối với bọn họ mà nói như vậy đã là thắng lợi rất lớn.”

“Bị Lý Phàm hủy bỏ? Nghe nói thằng nhóc sau khi cải tạo gen, khỏe lên không ít.”

Trương Đức Võ kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy may mắn.

May mắn quyết định không đối đầu với Lý Phàm, nếu không chắc chắn ông ta sẽ phải chết.

“Thí nghiệm cái cục shit, gen cải tạo cũng chỉ là hổ giấy mà thôi, phương hướng bọn hắn chọn đúng là tốn công vô ích.”

Long Hậu lắc đầu nói.

Trương Đức Võ trầm mặc, kinh ngạc nhìn Long Hậu: “Như vậy có nghĩa bọn họ cũng không có năng lực giết chết Lý Phàm sao?”

“Làm sao lại không có năng lực, đàn kiến còn có thể cắn chết voi, Lý Phàm coi như mình đồng da sắt cũng chỉ có thể đánh mấy cái đinh, bọn quỷ ngoại quốc đó rất tức giận nên đã dùng giải đấu quyền anh bất hợp pháp để thăm dò Lý Phàm.”

“Giải đấu quyền anh bất hợp pháp? Đó là một cuộc thi đấu thực sự tàn khốc, hàng năm trong giải đấu quyền anh bất hợp pháp cũng phải chết đến mấy chục hoặc hàng trăm người.”

Trương Đức Võ hơi chờ mong, ông ta dự định sẽ đi mua vé giải đấu quyền anh bất hợp pháp, nếu có thể nhìn thấy Lý Phàm ở trên lôi đài bị làm nhục cũng là một cảm giác tốt.

“Ha ha, sau này làm việc nhớ phải sử dụng đầu óc, dù sao hắn cũng là thiếu chủ Long Môn, chúng ta động thủ giết hắn chính là vết nhơ, khó tránh sẽ bị kẻ khác lợi dụng, việc chúng ta cần làm gắp lửa bỏ tay người, chỉ cần kéo thêm kẻ thù cho hắn là được.”

Ngữ khí Long Hậu rất bình tĩnh nhưng lời nói ra lại làm người khác cảm thấy lạnh run toàn thân.

Tâm trạng Trương Đức Võ tốt lên rất nhiều, hai tay nâng chân Long Hậu đặt lên đùi mình, sau đó nhẹ nhàng đấm bóp.

Long Hậu hài lòng nhắm mắt lại, chậm rãi thong thả uống rượu vang.



Bát Gia nghe một cuộc điện thoại, biết Long Hậu đã rời Long Môn, xuất phát đi về Hán thành, Bát Gia đứng ngồi không yên.

“Bát Gia, Trương Đức Võ đã trở lại bên người Long Hậu, lần này cũng đi cùng Long Hậu đến đây.”

Trợ lý khom người nói.

“Mẹ kiếp, lão già khốn nạn đó chắc chắn sẽ ở bên cạnh Long Hậu thêm mắm thêm muối! Ta không nên giao du với những người này, bây giờ ngày càng kéo mình vào vũng bùn này, thật là xui xẻo mà.”

Hai tay Bát Gia nắm tóc, ảo não một lúc lâu, cảm thấy vẫn nên đi gặp Lý Phàm.

Dù sao mạng nhỏ vẫn đang nằm trong tay Lý Phàm, vẫn nên nói chuyện với Lý Phàm cho tốt, cùng hợp tác đối phó với Long Hậu.

“Chuẩn bị xe, đi gặp Lý Phàm.”

Bát Gia trầm giọng nói.

“Vâng.”

Trợ lý rất nhanh đã sắp xếp xong, Bát Gia lên xe rời biệt thự, đi về hướng nội thành.

Ngồi trong chiếc xe Mercedes-Benz chống đạn, Bát Gia lấy điện thoại gọi điện cho Lý Phàm: “Thiếu chủ, tôi là Tiểu Bát.”

“Ừm, có việc?”

Lý Phàm lạnh nhạt hỏi.

“Có chút việc muốn gặp ngài để nói chuyện, theo những gì tôi biết, Long Hậu đã xuất phát, đoán chắc khoảng sáng mai là đến Hán Thành, nhưng tôi cảm thấy bà ta sẽ không lập tức tìm ngài.”

Bát Gia vô cùng cung kính nói.

Lý Phàm nhíu mày, không nghĩ Long Hậu sẽ tới sớm như vậy.

“Cậu cảm thấy bà ta sẽ gặp cậu trước?”

“Có khả năng như vậy, tên khốn Trương Đức Võ đã trở về, lần này đi cùng với Long Hậu đến đây, tôi nghĩ lão ta sẽ nói xấu tôi, như vậy thì mặc dù Long Hậu không triệu kiến tôi, tôi cũng phải đi gặp bà ta trước.”

Bát Gia nói tình huống cũng nói cho Lý Phàm biết sự thật, miễn cho Lý Phàm hiểu nhầm hắn có cấu kết với Long Hậu, Lý Phàm nghĩ vậy rồi không cho hắn thuốc giải hắn cũng xong đời.

Lý Phàm trầm ngâm một chút, vuốt cằm nói: “Tôi luôn cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu nói xem tại sao Long Hậu lại tốn công sức đi xa như vậy để gặp tôi, bà ta hận tôi không thể chết ngay mới đúng.”

“Chuyện này…”

Bát Gia do dự một chút, thần bí nói: “Gần đây tôi có nghe được tin tức ngầm, không biết có chắc là sự thật không, tin tức ngài cầm chìa khóa kho báu cốt lõi của Long Môn, tôi đoán vì chuyện này nên Long Hậu mới không xuống tay với ngài.”

“Chìa khóa?”

Lý Phàm kinh ngạc lại hơi nghi hoặc, lúc anh ta bị trục xuất khỏi Long Môn, ngoại trừ một bộ quần áo mặc trên người ra thì không còn cái gì, sao có thể có chìa khóa của Long Môn được.

Tin tức này quá không đúng rồi, cũng không biết ai truyền ra. Trong lòng Lý Phàm âm thầm phỉ nhổ.

Tròng mắt Bát Gia đảo vài vòng, từ giọng của Lý Phàm có thể nghe được chính anh ta cũng không biết đến sự tồn tại của chìa khóa.

“Thiếu chủ, tôi nghĩ Long Hậu chắc chắn sẽ nói bóng gió đến chuyện liên quan đến chìa khóa, ngài cứ giả bộ như không biết chuyện đó đi.”

Bát Gia đưa ý tưởng cho Lý Phàm.

Lý Phàm cười nhạt, thản nhiên nói: “Nếu vì chuyện này thì cậu không cần đến nữa, ngày mai ông đi gặp Long Hậu đi.”

“Hả?”

Bát Gia ngạc nhiên: “Thật sự không cần đi gặp ngài sao? Tôi cảm thấy có một số việc vẫn phải nói rõ ràng.”

“Đã nói rất rõ ràng, ông không cần nghĩ quá nhiều.”

“Dạ, dạ.”

Bát Gia không dám nói tiếp, bây giờ Lý Phàm nói cái gì chính là cái đó, thế là Bát Gia lại cho quay xe trở về.

Lý Phàm cầm điện thoại suy nghĩ một lát, sau đó gọi cho Tiền Phúc.

“Vừa rồi Tiểu Bát gọi điện nói cho tôi Long Hậu đã xuất phát.”

Tiền Phúc kinh ngạc: “Thật sao? Bên này tôi không nhận được tin tức gì, đáng chết, người đưa vào bên cạnh Long Hậu không phải bị phát hiện rồi chứ?”

“Những chuyện đó tạm thời không quan trọng, Tiểu Bát nói có tin tức rằng chìa khóa Long Môn đang trong tay tôi, sao tôi còn không biết đến sự tồn tại của chìa khóa Long Môn?”

Lý Phàm sờ cằm nói.

Tiền Phúc trầm mặc một lát, sau đó mới nói: “Chìa khóa Long Môn biểu tượng cho quyền lợi, chỉ có Long Vương mới có thể cầm chìa khóa, bên trong Long Môn có tin tức rằng chìa khóa Long Môn nằm trong tay thiếu chủ ngài.”

“Còn có tin này? Nhưng sao tôi lại có chìa khóa Long Môn được, lúc tôi bị đuổi khỏi Long Môn chỉ có một bộ quần áo trên người.”

“Tôi cũng không rõ lắm, tin đồn này cũng mới được truyền ra gần đây, cụ thể là chuyện gì tôi cũng không rõ, không biết có phải là âm mưu của Long Hậu không?”

Tiền Phúc hơi nhức đầu nói.

“Xem ra ông cũng không biết, vậy chỉ có thể chờ Long Hậu rồi nói tiếp, gần đây ông cẩn thận một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.