“Tao đương nhiên là người.” Lý Phàm lạnh lùng nói, anh không nhớ nhìn ra những người này đến là để nhặt xác, đáng tiếc phải làm họ thất vọng rồi, phải nhặt xác cho Tỉnh tinh lớn lưng bạcchứ không phải nhặt xác cho anh.
Thanh niên anh tuấn nghĩ tới lời dặn qua bộ đàm, rằng nếu Lý Phàm còn sống đi ra, dù thế nào cũng phải giết Lý Phàm, hắn ta chậm nữa nhịp, lúc này mới lấy súng ra khỏi dây lưng.
Cho dù Lý Phàm có tài giỏi cỡ nào, đối mặt với vũ khí nóng cũng chỉ có một con đường chết.
“Mày rất giỏi, nhưng ở phương diện vũ khí nóng thì mày vẫn yếu thế.” Thanh niên anh tuần ỷ mình có súng, lập tức có thêm dũng khí, hắn khinh thường nói.
Lý Phàm nhìn thấy đối phương có súng lục, khóe miệng anh lại nhếch lên thay vì lộ ra vẻ sợ hãi.
Đám đàn em tránh ra sau lưng thanh niên anh tuần theo bản năng, dù sao đối phương cũng có súng, cho dù Lý Phàm đánh chết Tinh tinh lớn lưng bạc thì thế nào?
Dù nắm đắm có nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn súng được.
“Bái bai.” Thanh niên anh tuấn khẽ cười lạnh.
“Chờ một chút.” Lý Phàm thản nhiên nói.
“Hả?”
Thanh niên anh tuấn nghĩ anh sợ, trên mặt hiện lên vẻ đùa cợt, hắn nói với Lý Phàm: “Mày có di ngôn nào muốn nói à?”
Đám đàn em lập tức lộ ra nụ cười khinh thường, bọn họ còn tưởng rằng Lý Phàm không sợ chết, không ngờ người lợi hại như vậy cũng sẽ sợ chết.
Lý Phàm cười thần bí nói: “Mày có từng nghe đến câu này chưa?”
“Câu gì?” Thanh niên anh tuấn cũng bị thu hút sự chú ý, không khỏi lên tiếng hỏi, dù sao sớm muộn gì đối phương cũng chết, hắn không sợ đối phương có thể chạy thoát khỏi tay hắn.
“Trong vòng bảy bước, nắm đắm nhanh, ở ngoài bảy nước, súng nhanh.” Lý Phàm cười tủm tỉm nói.
Thanh niên anh tuấn suy tư vài giây, sau đó sắc mặt thay đổi rõ rệt, chờ khi hắn hồi thần, thân hình của Lý Phàm đã di chuyển, anh bước một bước, một nắm đấm tung thẳng ra.
Thanh niên anh tuần muốn bóp cò, nhưng nắm tay của đối phương đắm bay khẩu súng, súng lục còn chưa rơi xuống, linh kiện đã rơi rụng toàn bộ.
Sắc mặt các đàn em hoàn toàn thay đổi, đây rõ ràng là một quyền có thể đánh tan khẩu súng, rốt cuộc sức lực ấy mạnh cỡ nào? Chẳng trách đối phương có thể đánh chết Tinh tinh lớn lưng bạc.
Thanh niên anh tuấn nhìn đống linh kiện của súng lục thì da đầu run lên, không còn súng lục, dũng khí của hắn lập tức tan thành mây khói.
Hắn nhìn Lý Phàm đang dần đuổi tới, biểu cảm của thanh niên anh tuần còn hoảng sợ hơn cả khi nhìn thấy Tinh tinh lớn lưng bạc, Lý Phàm tung ra một đắm đánh bay thanh niên anh tuần.
Những người khác thấy thế cũng không quan tâm nhiều nữa, lúc này bảo vệ tính mạng mới là quan trọng, bọn họ không quay đầu lại mà bắt đầu tháo chạy.
Thanh niên anh tuấn nhìn thấy đồng bọn của mình chạy nhanh như vậy, suýt nữa là hắn chửi má nó, lúc có chuyện tốt thì những người này tích cực hơn bắt cứ ai, bây giờ không hay thì những người này lại chạy nhanh không ai bằng, Hắn tức giận muốn nỗ tung, nếu biết trước sẽ thế này, hắn sẽ chạy đầu tiên ngay khi nhìn thấy Lý Phàm.
Lý Phàm cũng không đuổi những người đó, những người đó chạy đi đâu không có liên quan đến anh, chỉ cần có mấy người báo tin là được.
Lý Phàm đánh cho thanh niên anh tuấn mặt mũi bầm dập, cuối cùng anh dùng tay chặt cho đối phương ngất xỉu, anh và người này không có thù hận gì, không cần phải… Ra tay quá nặng làm gì.
Sau khi đám đàn em chạy đi, cả bọn đều may mắn vỗ vực, may mà bọn họ chạy nhanh, nếu không thì chết chắc.
“Chuyện hoàn thành thế nào rồi?”
Còn kinh hồn chưa định, các đàn em đã nghe thấy giọng nói của Trương Đức Võ truyền ra khỏi bộ đàm, bọn họ như chim sợ cành cong, lập tức bị dọa mềm chân.
“Nhiệm vụ thất bại, Tinh tinh lớn lưng bạc đã chết.”
“Cái gì?!”
Trương Đức Võ đang ngồi trên sofa ở trong phòng, nghe được lời này, sắc mặt ông ta lập tức xanh mét, ông ta không ngờ Tỉnh tinh lớn lưng bạc lại chết được.
Ông ta thở phì phò đập bộ đàm xuống đất, chẳng qua chát liệu của bộ đàm giống điệu đoại, rất là rắn chắc, bị ném xuống cũng không vỡ, trái lại còn bật ngược trở lại mặt ông ta.
“Ai u ** má.” Trương Đức Võ bụm mặt, vừa tức vừa đau, tức giận la hét không ngừng.
“Trương Đức Võ, ông coi nơi này không có ai đúng không? Tôi đã nói tôi không thích bị người quấy rầy lúc đang tô son rồi.” Sau đó, một cánh cửa trượt đột nhiên bị đẩy ra, Long Hậu nhìn Trương Đức Võ, sắc mặt lạnh như băng.
Bởi vì Trương Đức Võ đột nhiên la hét giận giữ, son môi của bà ta không tô thành công mà lại bị tô lệch, trông rất buồn cười.
Trương Đức Võ nhìn thấy Long Hậu thì lập tức yên tĩnh lại, ông ta không dám nói thẳng Long Hậu tô son bị lệch, nói cách khác, lấy tính cách của Long Hậu, bà ta chắc chắn sẽ trút giận lên ông ta.
Lúc này Long Hậu mới lấy gương ra soi, sau khi nhìn thấy mình tô son bị lệch, sắc mặt bà ta dần trầm xuống: “Trương Đức VõI”
Trương Đức Võ lập tức trốn đi mất tăm, đi ở hành lang, ông ta nghe được tiếng hét của Long Hậu cũng không khỏi giật mình, còn lau mồ hôi lạnh theo bản năng, may mà mình chạy nhanh.
Ông ta không dám trở về, ít nhất chờ vài ngày sau mới về được.
Kế hoạch thắt bại liên tiếp, làm cho Trương Đức Võ buồn bực không thôi, Long Hậu bên này lại luôn thúc giục, nếu ông ta không tiêu diệt Lý Phàm, dù ông ta có được Long Hậu yêu thích nhưng nếu có một ngày Lâu Hậu nóng nảy, ông ta sẽ chết không có chỗ chôn.
Hiện tại Trương Đức Võ vô cùng tức giận, muốn tìm phụ nữ để trút ra, nhưng phụ nữ khác ông ta lại không thích, ông ta đột nhiên nghĩ tới Trần Hiểu Đồng, ông ta vẫn luôn nhớ mãi không quên người phụ nữ này.
Dáng người kia gần như là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ nghĩ lại thôi ông ta đã bắt đầu chảy nước miếng, ông ta lau nước miếng, bắt đầu nhắm đến Trần Hiểu Đồng.
Dù sao Trần Hiểu Đồng đã không còn giá trị lợi dụng, trái lại còn đứng cùng một phe với Lý Phàm, cho dù ông ta bắt Trần Hiểu Đồng đi, Long Hậu cũng sẽ không nói gì.
Trần Đức Võ mở định vị GPS ra, nhếch miệng hừ nói: “Trần Hiểu Đồng, cô tuyệt đối không ngờ rằng tôi đã gắn định vị theo dõi vào điện thoại của cô, cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu”.
Ông ta gọi máy tay chân thân tín lái xe đi thẳng đến một siêu thị hoa quả.
Cửa siêu thị, Trần Hiểu Động xách theo túi to túi nhỏ, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang tới gần, bỗng nhiên một chiếc xe thương vụ dừng lại, máy người đàn ông cao to nhanh chóng kéo Trần Hiểu Đồng lên xe, từ đầu đến cuối cũng chỉ trong thời gian năm giây.
Nhát thời, Trần Hiểu Đồng giấy dụa làm túi hoa quả rơi hết xuống đất.
Có Họa Y đang muốn đi ra siêu thị thì nhìn thấy toàn bộ tình huống vừa rồi, sắc mặt cô thay đổi lớn, lại nhanh chóng bình tĩnh, gọi điện thoại cho Lý Phàm.
Lý Phàm vừa vặn đang ở trên đường, anh lái xe thẳng đến cửa siêu thị đón Cố Họa Y, thản nhiên nói: “Anh gọi điện thoại cho đội trưởng Chương, em đừng lo.”
Cố Họa Y đang định nói gì đó, nhưng nghe được Lý Phàm nói như vậy, cô bỗng chốc an tâm lại.