Khoái Thủ Vương vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Lý Phàm, muốn xem biểu hiện bị quy tắc làm cho kinh hãi của anh.
Nhưng Khoái Thủ Vương thất vọng rồi.
Lý Phàm vẻ mặt bình tĩnh, ở trong mắt anh, dường như quy tắc mà Khoái Thủ Vương nói ra chỉ là trò chơi trẻ con.
“Cách chơi xem như có chút đổi mới, nhưng hai ván trước quá đơn giản, chúng ta hoàn toàn có thể giảm bớt hai ván trước, chơi luôn cách chơi ván thứ ba đi, một ván phân thắng thua”. Lý Phàm lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Khoái Thủ Vương lập tức trầm xuống, ánh mắt cần thận quan sát Lý Phàm.
Người có thể nói ra lời như vậy, hoặc là kẻ ngạo mạn dốt nát, hoặc là có bản lĩnh thật sự.
Nhưng sau khi quan sát kỹ càng Lý Phàm, Khoái Thủ Vương vẫn không cảm thấy Lý Phàm thuộc về loại người có bản lĩnh, mà vô thức nhận định Lý Phàm đang tỏ vẻ trước mặt Trần Thanh Mai.
“Khẩu khí nói chuyện của cậu đúng là rất lớn, nếu cậu đã muốn chết nhanh, vậy tôi sẽ không níu kéo cậu nữa, chúng ta lập tức một ván phân thắng thua.”
Trái tim Trần Thanh Mai đã nhắc lên đến cổ họng, oán trách nhìn Lý Phàm.
Mặc dù tất cả đều là có người ở sau lưng bày kế, nhưng nếu Lý Phàm thua, Trần Thanh Mai vẫn lo mình sẽ táng gia bại sản, bởi vì cô không chắc chắn đối phương có giữ lời hứa hay không, vì vậy với Trần Thanh Mai, biện pháp ồn thỏa nhất là Lý Phàm có thể thắng bạc.
Trần Thanh Mai cúi người, sát vào tai Lý Phàm thấp giọng nói: “Anh đừng quá khinh địch, ngộ nhỡ anh bị thua, tôi sẽ hoàn toàn xong đời, chẳng lẽ anh định nuôi tôi ăn uống chùa ở nhà anh cả đời sao?”
Theo tiếng nói chuyện, hơi thở của Trần Thanh Mai thổi vào trong tai Lý Phàm, khiến lỗ tai Lý Phàm ngứa ngáy.
“Có thể có ngộ nhỡ gì chứ, lắc lớn nhỏ chỉ lãng phí thời gian, một giây tôi có thể kiếm trên dưới mấy trăm triệu, làm sao có thời gian mà tùy tiện lãng phí.”
Các vị đại ca thấy Trần Thanh Mai muốn khuyên can hành vi khinh địch của Lý Phàm, thì thi nhau mở miệng trào phúng.
“Cháu gái à, chẳng lẽ cô không có lòng tin với cao thủ mình mời đến ư? Nếu cậu Lý đã muốn đùa giỡn uy phong thì cô cũng đừng ngăn cản nữa.”
“Cậu Lý đây cũng là vì cháu gái mà khoác lác đến tận mây xanh, cô hãy để cho cậu Lý thoải mái chém gió đi, để chúng tôi có thể xem náo nhiệt.”
“Một ván định thắng thua kích thích hơn, cháu gái, cô cũng đừng xen vào nữa, để hai người bọn họ thi đấu một trận đặc sắc, khí thế này của cậu Lý, nhìn cũng khiến người ta cảm thấy uy vũ bắt phàm, nhất định sẽ càng thua nhanh, ha ha ha.”
Trần Thanh Mai nhướng mày, lạnh lùng nhìn các vị đại ca, tức tối nghiến răng, cô có một loại xúc động muốn cắn chết bọn họ.
Các vị đại ca căn bản không quan tâm cảm nhận của Trần Thanh Mai, luân phiên thúc giục Khoái Thủ Vương mau bắt đầu đánh bạc.
Khoái Thủ Vương cầm lấy chung xúc xắc trên bàn lên, quơ tay phải dùng sức bắt đầu lay động.
Khi chung xúc xắc lay động, khí thế Khoái Thủ Vương rất có phong thái của vua bạc.
Sau loạt tiếng vù vù, Khoái Thủ Vương đập chung xúc xắc lên bàn.
“Cậu Lý, tôi đã lắc xong, là tôi mở trước, hay chờ cậu lắc xong, chúng ta cùng mở?”
Lý Phàm uễ oải ngồi dựa trên ghế dựa, hờ hững nói: “Hãy hỏi ý kiến bọn họ, tôi không có vần đề gì.”
Các vị đại ca liếc nhau, đồng thanh kêu lên: “Khoái Thủ Vương, cậu mở trước đi, để cậu Lý đây mở mang tầm mắt, nói không chừng sau khi xem rồi, cậu Lý không có can đảm lắc xúc xắc nữa đấy.”
Khoái Thủ Vương đắc ý cười hai tiếng, sau đó khinh miệt liếc nhìn Lý Phàm, chậm rãi nhắc cái nắp lên.
Đôi mắt Trần Thanh Mai nhìn chằm chằm chung xúc xắc, khi thấy xúc xắc bên trong thì sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
Các vị đại ca đều bật cười càn rỡ, ánh mắt nhìn Lý Phàm đầy khinh bỉ.
“Cậu Lý thây chưa? Tắt cả xúc xắc tất đều vỡ từ chính giữa, điểm sáu và điểm một cùng hướng lên, Khoái Thủ Vương lắc xúc xắc một cái, lắc được bảy điểm, không biết cậu Lý có thể lắc vỡ xúc xắc hay không?”
“Cậu ta có thể lắc vỡ cái rắm, để cậu ta dùng răng cắn cũng chưa chắc có thể cắn vỡ, cậu Lý hãy mau nhận thua đi, chúng tôi còn muốn cầm tiền thua của cậu Lý đi tiêu sái đấy.”
Lý Phàm mỉm cười lắc đầu: “Các vị không thể cầm được tiền của tôi đâu, trình độ Khoái Thủ Vương quá bình thường, không xứng xách giày cho tôi.”
Khoái Thủ Vương tức giận, hai tay chống bàn đứng dậy, đầu vươn về phía Lý Phàm, vẻ mặt u ám nói: “Trình độ của tôi tầm thường sao? Vậy cậu Lý hãy biểu diễn cái không tầm thường đề tôi xem một chút.”
“Sáu mặt xúc xắc, tất cả đều 21 điểm, ông mới lắc được bảy điểm, trình độ này căn bản là thất bại, nếu ông đã muốn nhìn, vậy tôi sẽ để ông mở mang kiến thức một chút là được.”
Khoái Thủ Vương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lắp lánh nhìn chằm chằm tay phải đang nâng lên của Lý Phàm.
Lý Phàm cầm lấy chung xúc xắc, khẽ lắc lư hai lần, một kình lực ngầm khéo léo tung hoành trong chung xúc xắc, xúc xắc lặng lẽ vỡ ra, phân thành sáu mặt, đồng thời mỗi mặt có điểm đều hướng lên trên.
Lý Phàm hết sức thoải mái đặt chung xúc xắc lên bàn, sau đó đưa tay ra hiệu mời Khoái Thủ Vương: “Vì để ông tâm phục khẩu phục, ông hãy tự mở nắp ra đi.”
Khoái Thủ Vương nghỉ hoặc nhìn Lý Phàm, trong lòng thầm lắm bẩm.
Vừa rồi Khoái Thủ Vương đã cần thận quan sát từng động tác của Lý Phàm, nhưng ông ta không hề nhìn ra bất kỳ hành động gian lận nào từ động tác vốn chậm rãi của anh.
Hơn nữa, Khoái Thủ Vương rất có lòng tin vào bản thân, cảm thấy không có bắt kỳ ai có thể gian lận trước mắt mình.
Nhưng sao Lý Phàm lại bình tĩnh như thế, còn để mình tự mở nắp cho cậu ta? Khoái Thủ Vương hoàn toàn mờ mịt, không nghĩ ra sức mạnh của Lý Phàm từ đâu mà tới.
Nghĩ mãi mà không hiểu, Khoái Thủ Vương đưa tay cầm cái nắp, từ từ nhắc cái nắp lên.
Trần Thanh Mai nín thở, nhìn chằm chằm chung xúc xắc, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, thỉnh cầu trời thần phật phù hộ Lý Phàm thắng.
Khi chung xúc xắc hoàn toàn mở ra, Trần Thanh Mai cảm thấy không thể tin vào mắt mình, dường như vì quá lo lắng mà sinh ra ảo giác.
Cô dùng sức chớp chớp mắt, sau khi nhìn lại chung xúc xắc lần nữa, xác nhận không phải ảo giác, Trần Thanh Mai kích động ôm lấy Lý Phàm.
“Anh quá tuyệt vời, anh làm như thế nào thế? Đây đúng như ma thuật, quá thần kỳ.”
Lý Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chút lòng thành mà thôi, nhưng cô ôm đủ chưa? Tôi thế nhưng là hoa đã có chủ, cô thế này là đang sàm sỡ tôi đấy.”
Nụ cười của Trần Thanh Mai cứng lại, trong lòng cảm thấy hoàn toàn phát điên.
Trần Thanh Mai buông ra cánh tay ôm Lý Phàm ra, tức giận nói: “Bao nhiêu đàn ông muốn được tôi ôm mà không có cơ hội, anh đã được lợi lại còn khoe mẽ.”
“Tôi chưa từng ham món lợi nhỏ.” Dứt lời, Lý Phàm nhìn về phía Khoái Thủ Vương, nở nụ cười hờ hững: “Ông còn gì muốn nói?”
Hai tay chống trên bàn của Khoái Thủ Vương đang run rầy, trên trán đã lắm tắm mồ hôi.