Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1014: Chương 1014: Oan gia ngõ hẹp




Sau khi giật mình một cái, lúc lâu sau, mấy người đó cũng không biết nên làm như thế nào cho phải, bọn họ ra sức nuốt nước bọt, vội vã chạy lên xe, hi vọng có thể được cứu một mạng.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của bọn họ, Lý Phàm không hề cảm thấy thông cảm, tất cả những gì xảy ra đều do bọn họ tự chuốc lấy, sự trừng phạt như bây giờ chẳng qua chỉ là mở đầu mà thôi.

Sau khi chứng kiến tất cả những gì xảy ra, Trương Đức Võ không thể bình tĩnh được nữa, ông ta cảm thấy rất khó tin, nếu không phải chính tai nghe được thì ông ta cũng không thể tin vào những gì đang diễn ra.

Trương Đức Võ bỗng hít sâu một hơi, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, kết quả này khiến ông ta rất bất ngờ.

Ông ta day huyệt thái dương, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lần này, Trương Đức Võ hoàn toàn yên tâm rồi, Lý Phàm càng lợi hại, ông ta càng cảm thấy an toàn, ông ta tin có Lý Phàm ở đây thì mọi việc đều sẽ được giải quyết.

Ông ta nhanh chóng thả lỏng tinh thần, hà ra từng hơi, tâm trạng vô cùng kích động.

Sau khi trở về, Đại Long Vương đã bị đám lãnh đạo cao cấp của Long Môn xem như chuyện cười.

Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mấy người Đại Long Vương, Long Hậu lập tức cười nói: “Ái chà, các ông làm sao thế, sao lại rơi vào tình trạng thảm hại như thế này chứ?”

Sắc mặt mấy người Đại Long Vương đều vô cùng khó coi, trong lòng bọn họ vốn đã không cảm thấy dễ chịu lắm, giờ lại nghe được những lời lẽ châm chọc khiêu khích từ đối phương, bọn họ càng tức giận.

Bọn họ phẫn nộ nhìn Long Hậu, nhưng cũng không dám bộc lộ sự tức giận, dù sao đối phương cũng chỉ là một phụ nữ, bọn họ chẳng thèm so đo với lời của một phụ nữ.

Nhưng Đại Long Vương cho rằng vào lúc này mà Long Hậu nói như vậy thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, ông ta tức giận liếc nhìn Long Hậu, nhưng cũng chẳng buồn nói thêm gì.

“Đã đến nước này rồi mà cô còn nói những lời châm chọc đó sao, tôi còn tưởng cô sẽ thông cảm cho chúng tôi đấy.” Đại Long Vương tức giận nói.

Long Hậu lập tức im lặng, cô ta và mấy người Đại Long Vương vốn không hòa thuận, hiện tại có thể cùng nhau hợp tác, cũng chỉ dừng lại ở hợp tác mà thôi.

Cho nên sau khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật đó của Đại Long Vương, cô ta ít nhiều cảm thấy rất khinh thường.

Long Hậu duỗi cái lưng mỏi một chút, cũng không suy nghĩ quá nhiều, cô ta biết kết quả này đã sớm nằm trong dự liệu của mình.

Đại Long Vương lạnh lùng nói: “Long Hậu, cô cũng đừng đắc ý, Trương Đức Võ, quân sư trước kia của cô, hiện đang ở cùng Lý Phàm đấy.”

Nghe vậy, Long Hậu lập tức mất bình tĩnh, cô ta không nghĩ tới Trương Đức Võ lại có thể về cùng phe với Lý Phàm, cô ta nghiến răng, cảm thấy hết sức tức giận.

Cô ta không ngờ Trương Đức Võ lại quá đáng như thế, cô ta rất bất ngờ vì điều này.

Cô ta nghiến răng, Trương Đức Võ ở bên cạnh cô ta lâu như vậy, nhất định biết không ít bí mật của cô ta, ngộ nhỡ Trương Đức Võ tiết lộ những điều đó ra ngoài, vậy thì phiền phức lớn rồi.

Long Hậu nảy ra ý muốn giết người, cô ta quyết định phải loại trừ tất cả những hậu hoạn như Trương Đức Võ, chỉ có diệt trừ hậu hoạn như Trương Đức Võ mới là biện pháp tốt nhất.

“Trương Đức Võ này đúng là tự tìm đường chết, lại dám phản bội tôi.” Long Hậu vô cùng tức giận nói.

Nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đó của Long Hậu, mọi người đều không khỏi cảm thán, bọn họ cho rằng Long Hậu lâm vào tình trạng này là đáng đời, nhưng lại không khỏi nghĩ đến câu nói phong thủy luân chuyển.

Lúc này, mấy người Đại Long Vương cũng chẳng buồn nói gì nữa, Long Hậu rơi vào tình trạng này thì họ cũng chẳng có lợi gì.

Long Hậu cảm thấy vô cùng căm hận Trương Đức Võ, cô ta lập tức phái những người giỏi nhất của mình đi bắt Trương Đức Võ trở về.

Mà nơi khác.

Sau khi Lý Phàm trở về, Trương Đức Võ thở dài nói: “Anh Lý, anh quá lợi hại, ngay cả Đại Long Vương cũng không phải là đối thủ của anh.”

Lý Phàm biết đối phương đang nịnh hót, nên cũng chẳng thèm dông dài, anh thản nhiên nói: “Ông bớt tỏ vẻ với tôi đi, chẳng nhẽ trong lòng tôi còn không rõ ông là ai sao, tốt nhất ông hãy ngoan ngoãn một chút cho tôi.”

Trương Đức Võ gãi đầu, cũng không biết nên làm gì nữa, ông ta cảm thấy rất bất ngờ về điều này.

Lý Phàm nở nụ cười: “Càng vào những lúc như thế này, tôi hi vọng ông càng phải bình tĩnh một chút.”

Trương Đức Võ khẽ gật đầu, ông ta nói tiếp: “Anh Lý, tôi nên làm cái gì, bây giờ tôi nên ở lại đây một thời gian phải không?”

Nghe vậy, Lý Phàm hơi sững sờ, nhưng cũng không hề phủ nhận, anh hiểu Trương Đức Võ đang nghĩ gì.

Nhưng lúc này, anh cũng không cần phải nói quá nhiều với đối phương.

“Yên tâm đi, ở đây ông vẫn rất an toàn, tất nhiên ông đừng đi ra ngoài.” Lý Phàm có ý tốt nhắc nhở một chút.

Anh còn phải dựa vào Trương Đức Võ tìm được chìa khóa Long Môn, nên lúc này, không thể xảy ra chuyện gì với Trương Đức Võ được.

Nghe vậy, Trương Đức Võ giật mình, nếu không thể đi ra ngoài nửa bước thì cũng quá thảm rồi, ông ta là một người năng động, nếu cứ ở lỳ một chỗ, ông ta cảm thấy không quen lắm.

Tất nhiên, Lý Phàm hiểu suy nghĩ của anh ta, nên tiếp tục nói: “Nếu ông muốn đi ra ngoài thì ông có thể thử một chút, có lẽ bọn họ đều đang ngó chừng ông đấy.”

Trương Đức Võ nuốt nước bọt, không còn dám tiếp tục nghĩ nữa.

Đúng lúc này, Trần Hiểu Đồng từ trên tầng đi xuống, vừa nhìn thấy Trương Đức Võ, sắc mặt cô ta lập tức trở nên lạnh như băng, người mà cô ta hận nhất chính là Trương Đức Võ.

Nên vừa nhìn thấy Trương Đức Võ xuất hiện ở đây, cô ta không thể bình tĩnh được, cô ta bất ngờ ra tay với Trương Đức Võ.

Trương Đức Võ nào nghĩ đến lại gặp phải Trần Hiểu Đồng ở đây, ông ta giật nảy mình, hiện ông ta không dám đi trêu chọc Trần Hiểu Đồng, ông ta biết đối phương là ai.

Ông ta giật mình một cái, rồi vội vàng núp sau lưng Lý Phàm.

Thật ra thực lực của Trương Đức Võ và Trần Hiểu Đồng là ngang ngửa nhau, nhưng ông ta biết Trần Hiểu Đồng là người của Lý Phàm, nên ông ta rất thông minh, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lý Phàm khoanh tay nói: “Đây là ông tự chuốc lấy, cởi chuông phải do người buộc chuông.”

Nghe vậy, Trương Đức Võ lập tức khóc không ra nước mắt, ông ta hiểu ý của đối phương, đây rõ ràng là thấy chết không cứu mà.

Nhưng bây giờ, ông ta cũng không dám nói quá nhiều, trước mắt ông ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn một chút.

“Việc đó, tôi sai rồi.” Trương Đức Võ vội nói một mạch: “Tôi không nên bắt nạt cô, lợi dụng cô, nếu cô muốn đánh thì cứ đánh tôi đi.”

Nghe vậy, Trần Hiểu Đồng cũng không hề mềm lòng, cô ta dứt khoát ra tay, đánh cho Trương Đức Võ không ngừng hô to gọi nhỏ.

Trương Đức Võ ngây thơ tưởng chiêu này có thể khiến Trần Hiểu Đồng mềm lòng, ai ngờ, không hề có chút tác dụng nào, ông ta day day cái trán, lúc lâu sau vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trần Hiểu Đồng tức giận nói: “Muốn tôi tha mạng cho ông hả, đây vốn là chuyện không thể xảy ra.”

Lý Phàm cũng có chút không nhìn được nữa, nhưng những việc mà trước kia Trương Đức Võ làm đúng là quá đáng, nên anh đành nhịn xuống, chỉ cần Trương Đức Võ không bị đánh chết là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.