Tất nhiên anh chỉ nghĩ vậy thôi, nếu thật sự làm thế, chắc chắn Cố Họa Y sẽ không đồng ý, Lý Phàm không muốn cô đau lòng, mà anh chỉ muốn chăm sóc cô cả đời.
Lý Phàm nằm trên sofa, gia nhập vào đội ngũ kiểu Cát Ưu.
Bên này.
Sau khi nhiệm vụ thất bại, Trương Đức Võ liền tới tìm Long Hậu, lúc bà ta nhìn thấy ông, vẻ mặt đầy thất vọng.
Trương Đức Võ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Long Hậu thì không khỏi cú đầu.
“Không ngờ nhiệm vụ lần này lại thất bại, ông đúng là tên vô dụng được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.” Long Hậu hừ lạnh, bà ngày càng mất kiên nhẫn với Trương Đức Võ.
Đối phương liên tục thất bại, khiến bà hoàn toàn khinh thường Trương Đức Võ, thái độ cũng ngày càng ác liệt.
Sắc mặt Trương Đức Võ vô cùng lúng túng, ông vốn đang nghĩ có nên làm kẻ hai mặt, lần lượt đứng trong đội ngũ của Long Hậu và Lý Phàm không, nhưng câu sỉ nhục của Long Hậu đã khiến ông hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ cống hiến cho bà ta.
“Long Hậu, đây chỉ là sự cố vì tôi đã gặp phải Lý Phàm.” Trương Đức Võ vội nói.
Long Hậu nghe vậy thì sửng sốt, sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trương Đức Võ thì nhất thời tin tưởng ông không nói dối, rồi cười khẩy: “Thế à, không ngờ ông còn gặp phải Lý Phàm, cậu ta lợi hại như vậy thì ông thoát ra bằng cách nào?”
Giờ bà bắt đầu nghi ngờ có phải Trương Đức Võ đang nói dối bà, nếu không thì chắc chắn ông có nguyên do nào khác.
Trương Đức Võ gượng cười đáp: “Cũng may có thuộc hạ của tôi bảo vệ, nên tôi mới thoát ra ngoài được.”
Long Hậu trầm ngâm mấy giây rồi lạnh lùng nói: “Được, tôi tin ông lần này, nếu vậy thì kế hoạch lần này ông thất bại cũng có thể thông cảm được.”
Trương Đức Võ nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ông rất vui khi được Long Hậu tha thứ, vội cảm kích bà: “Long Hậu, cũng may bà rộng lượng.”
“Được rồi, ông đừng đứng đây nịnh bợ tôi nữa, vô ích thôi.” Long Hậu mặt không cảm xúc nói.
Lúc này Trương Đức Võ mới xoa tay nói: “Long Hậu nói chí phải.”
Trong lòng Long Hậu rất khó chịu, bà lại thất bại, hơn nữa Lý Phàm còn nhúng tay vào, giờ bà chỉ muốn nhổ cái gai trong mắt này, bằng không sau này chắc chắn anh sẽ trở thành tai họa của bà.
“Không được, tôi nhất định phải trừ khử Lý Phàm.” Long Hậu lạnh lùng nói.
Bà có dự cảm địa vị của mình sắp bị Lý Phàm uy hiếp, nhưng bà lại không biết, anh hoàn toàn không quan tâm đến thân phận cũng như danh tiếng của Long Môn.
Chỉ có thể nói suy đoán này của Long Hậu là cách nghĩ của nạn nhân.
“Đúng vậy, Lý Phàm nhất định phải bị trừ khử.” Trương Đức Võ bắt đầu phụ họa.
Long Hậu cười khẩy: “Ông đứng đây la hét như vậy thì có cách gì không?”
Trương Đức Võ nhất thời im bặt, vẻ mặt vô cùng lúng túng, ấp úng nửa ngày không nói nên lời, ông đã nghĩ hết những cách nên nghĩ rồi, nhưng đều thất bại.
Trước mắt ông tạm thời chưa nghĩ ra cách đối phó với Lý Phàm, huống hồ thân phận của anh lại không đơn giản.
Long Hậu nhìn thấy dáng vẻ im lặng của Trương Đức Võ thì nhất thời tức giận, rất bất mãn với thái độ của ông.
Trương Đức Võ rùng mình, ông cũng nhìn ra Long Hậu thật sự tức giận, nhưng giờ ông chưa nghĩ ra cách nào hay hơn, dù gì Lý Phàm cũng không dễ đối phó.
Nhưng lần đầu tiên Long Hậu lại không quở trách Trương Đức Võ, mà cười híp mắt nói: “Bỏ đi, ông lui xuống đi.”
Trương Đức Võ rất bất ngờ, nếu đổi thành lúc trước, lẽ ra Long Hậu phải trừng phạt ông mới đúng, sao thái độ lại thay đổi nhiều như vậy, ông không vội rời đi, nghĩ mình vẫn còn một tuần nữa nên thừa cơ tìm đề tài nói: “Long Hậu, cảm ơn bà đã bao dung, tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách đối phó tên Lý Phàm đó.”
Long Hậu không nói gì, mà bắt đầu sơn móng tay, dưới ánh nắng, móng tay màu đỏ thẫm trông hơi quỷ dị, Trương Đức Võ do dự mấy giây mới nói: “Đúng rồi Long Hậu, chúng ta có thể dùng ba mẹ Lý Phàm để uy hiếp cậu ta.”
“Ồ, ý kiến này rất hay, sao tôi lại không nghĩ ra chứ?” Long Hậu nghe vậy thì nhất thời sáng mắt, rất ủng hộ ý kiến của Trương Đức Võ.
Trương Đức Võ vui vẻ gãi đầu, trong lòng rất hài lòng, đây chính là kết quả mà ông mong muốn, ông nhìn dáng vẻ này của Long Hậu thì biết bà ta đã đồng ý.
Lúc này Long Hậu mới nói cho Trương Đức Võ biết vị trí chính xác, ông nghe xong thì rất bất ngờ, không nhịn được hỏi: “Long Hậu, chẳng phải chợ đen đó do tôi quản lý à, sao tôi lại không biết có người đang ở đó?”
Ông tưởng Long Hậu sẽ nhốt ba mẹ Lý Phàm ở một nơi rất quan trọng, hoặc thần bí kín đáo mới đúng, ai ngờ kết quả lại không giống như ông nghĩ.
Nhưng Long Hậu lại cười thần bí: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ông không hiểu đạo lý này à?”
Trương Đức Võ nghe xong mới hít ngụm khí lạnh, ông tưởng Long Hậu đang ở tầng thứ hai, ai ngờ bà đang ở trong tầng khí quyển.
“Long Hậu anh minh, để cứu ba mẹ mình, chắc chắn thằng nhãi đó sẽ không tiếc bất cứ giá nào.” Trương Đức Võ cười hì hì, thật ra cách của ông không phải là dùng ba mẹ Lý Phàm để uy hiếp.
Phải biết rằng trong người ông vẫn còn cổ độc, nếu ông không trúng cổ, có lẽ chiêu này sẽ có tác dụng, nhưng ông đã trúng rồi, nên ông đành phải chịu sự khống chế của Lý Phàm.
Lúc này Trương Đức Võ mới lui xuống, sau khi đi ra ngoài, ông liền nhắn tin cho Lý Phàm.
Lý Phàm nhận được tin nhắn thì không hề kích động, dù gì từ khi chào đời anh cũng chưa gặp mặt ba mẹ ruột mình, nên chẳng có nhiều tình cảm, cùng lắm chỉ là tình thân máu mủ gắn kết thôi.
Lý Phàm hẹn gặp mặt Trương Đức Võ ở chợ đen, lần này anh không quên dẫn Trúc Hoa Nguyệt cùng tới đó.
Vừa nhìn thấy Lý Phàm, Trương Đức Võ đã sáng mắt, vội chạy tới nói: “Cậu Lý, tôi đã hỏi ra tin tức quan trọng như vậy, giờ cậu có thể giải cho tôi chưa?”
“Trước khi gặp được ba mẹ tôi, tôi sẽ không giải cho ông.” Lý Phàm lạnh nhạt nói, anh không biết đây có phải là kế hoạch của Trương Đức Võ hay không, nên cần phải duy trì cảnh giác.
Lỡ anh lại bị Trương Đức Võ đùa bỡn thì sao? Anh biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trương Đức Võ không ngờ Lý Phàm lại thận trọng như vậy, làm ông rất đau đầu, ông nghĩ có lẽ người có nhân phẩm như anh sẽ không nuốt lời, hơn nữa yêu cầu của anh cũng không có gì quá đáng.
Ông cũng không nhiều lời nữa, bắt đầu đi trước dẫn đường, lúc tới nơi, Lý Phàm và Trương Đức Võ lại phát hiện căn nhà này chẳng có một bóng người.
Lý Phàm quay đầu nhìn Trương Đức Võ đang ngẩn người cười nói: “Xem ra ông đang lừa tôi.”