Vương Cẩn Mai chỉ ước gì Lý Phàm có một ông bố là đại gia thần bí, như vậy coi như bà ta có thể được nở mày nở mặt, trở thành thông gia với nhà giàu. Đây chắc chắn là việc có thể mặc sức đắc ý trước đám chị em.
Cố Họa Y cười nói: “Con biết rồi, mẹ cũng đừng đoán mò nữa, Lý Phàm thực sự không có ông ba là đại gia thần bí gì đâu.”
“Haiz!”
Vương Cẩn Mai thở dài thườn thượt, ảo tưởng trong lòng hoàn toàn bị dập tắt.
Cố Họa Y giúp Lý Phàm phủ nhận như vậy, Vương Cẩn Mai cũng không thể cứ tóm đầu bắt Lý Phàm đi nhận đại gia họ Lý thần bí kia là ba.
Cố Thiệu Huy trừng mắt nhìn Vương Cẩn Mai một chút, cậy mình là gia chủ mà làm uy.
“Được rồi, đừng nói mấy thứ vô bổ đó nữa, tất cả đều phải dựa vào năng lực của mình. Vân Lam đã trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Họa Vân Y, vậy thì phải cố gắng làm việc, tranh thủ tạo ra thành tích đi.”
“Nhất định con sẽ cố gắng, mấy ngày nay con đang học tập nghiên cứu rồi, nhất định sẽ làm việc thật tốt trong tập đoàn, làm cho tập đoàn có thể phát triển thành tập đoàn y dược quốc tế hóa.”
Cố Họa Y tràn đầy sức sống nói.
Cố Thiệu Huy hài lòng gật đầu: “Con có thể nghĩ như vậy là được rồi. Muốn làm một tổng giám đốc tốt, cần phải có kiến thức ở nhiều phương diện và lực quyết đoán. Mấy ngày này con ở nhà chuẩn bị một chút, bổ sung cho mình thêm đầy đủ đi.”
“Vâng, con về đọc sách học tập đây.” Cố Họa Y rất biết lắng nghe, nghiêng đầu trừng mắt với Lý Phàm, sau đó đứng dậy đi về phòng.
Lý Phàm theo Cố Họa Y về phòng, Trần Hiểu Đồng có hơi nhếch miệng, trên mặt lộ ra vẻ lấy lòng.
“Dì à, dì có thích ăn gì không? Ngày mai cháu đi mua, về làm món ngon cho dì được không? Đến ở nhà dì lâu rồi, cháu không làm chút gì cũng thấy ngại.”
Vương Cẩn Mai cười nói: “Đứa nhỏ này, còn khách sáo với dì làm gì? Đúng rồi, đứa cháu trai dì giới thiệu cho cháu, cháu thật sự không suy nghĩ thêm một chút à?”
Trần Hiểu Đồng lúng túng cười hai tiếng: “Chúng cháu thực sự không hợp.”
“À, vậy thì không miễn cưỡng, ở chỗ dì có rất nhiều chàng trai thích hợp, đều là con trai của mấy người chị em dì quen, cho nên hiểu rõ lắm, giới thiệu cho cháu mấy cái.”
Vương Cẩn Mai cố sức làm bà mối, lôi kéo Trần Hiểu Đồng luyên thuyên một hồi.
Lý Phàm đi theo vào phòng Cố Họa Y, Cố Họa Y kéo Lý Phàm ngồi xuống trước bàn, loay hoay mở laptop, nói: “Anh xem đây là kế hoạch ban đầu em làm cho tập đoàn Họa Vân Y.”
“Em là tổng giám đốc, em xem phải phát triển thế nào là được rồi.”
Lý Phàm nói xong thì ôm lấy eo Cố Họa Y, vùi đầu vào mái tóc của cô.
Ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô, Lý Phàm không nhịn được mà thấy nóng trong người.
“Vợ, tối nay để cô nhóc Trần Hiểu Đồng kia ngủ phòng khách đi.”
Lý Phàm nhỏ giọng nỉ non.
“Anh nghĩ gì thế, nhịn thêm hai hôm đi, chúng ta dọn đến biệt thự là được rồi.”
Cố Họa Y tựa ở trong lòng Lý Phàm, ánh mắt cũng có chút mê ly.
“Nhưng còn phải đợi thêm vài ngày nữa, anh không nhịn được nữa rồi. Tối không ôm em, anh không ngủ được.”
“Ha ha, không thì mua cho anh con búp bê vải lớn, để anh ôm ngủ cho ngon nhé.”
Cố Họa Y vui đùa nói.
Lý Phàm im lặng nhìn Cố Họa Y, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng.
“Được rồi, nhịn một chút, chờ dọn đến biệt thự sẽ thưởng cho anh có được không.”
Ánh mắt Cố Họa Y long lanh nói.
Nếu như không thân mật với Lý Phàm thế này, Cố Họa Y cũng không có cảm giác gì. Nhưng lúc này trong lòng Cố Họa Y cũng bị Lý Phàm đốt lên ngọn lửa.
Hai người càng ôm càng chặt, cuối cùng quấn quýt với nhau một chỗ.
Bên ngoài phòng, Trần Hiểu Đồng đã nhẫn nại đến cực điểm, sắp bị Vương Cẩn Mai càu nhàu đến đầu óc nổ tung.
Đương lúc Trần Hiểu Đồng sắp không chịu nổi nữa mà lên tiếng thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
“Dì ơi, cháu có điện thoại, cháu đi nghe một chút nhé.”
Trong lòng Trần Hiểu Đồng vô cùng cảm kích người gọi điện thoại tới, đúng là cứu mình một mạng.
Vương Cẩn Mai đành phải ngừng lại, ra hiệu bảo Trần Hiểu Đồng đi nghe đi.
Trần Hiểu Đồng cầm điện thoại nhìn thoáng qua, thấy tên của Trương Đức Võ trên màn hình, nỗi cảm kích vừa dấy lên lập tức biến thành phản cảm.
Nếu phải chọn giữa việc nghe điện thoại của Trương Đức Võ và tiếp tục nghe Vương Cẩn Mai lải nhải, chắc chắn là Trần Hiểu Đồng sẽ chọn tiếp tục nghe Vương Cẩn Mai nói luyên thuyên.
Nhưng Trần Hiểu Đồng cũng không thể không tiếp điện thoại của Trương Đức Võ. Nếu quả thật có tình huống gì quan trọng, còn phải kịp thời hiểu rõ mà báo cho Lý Phàm.
Cầm điện thoại đến một nơi hẻo lánh, Trần Hiểu Đồng nhấn nút nghe: “Alo.”
“Sao lâu vậy mới nghe.”
Trương Đức Võ không vui nói.
“Đang nói chuyện với mẹ vợ của Lý Phàm, ông có chuyện gì thì nói mau đi, bằng không tôi sẽ bị lộ tẩy.” Trần Hiểu Đồng kiếm cái cớ mà nói.
Trương Đức Võ chau mày hai lần, nhịn lại sự không thoải mái trong lòng: “Vị trí cụ thể của viên ngọc long bích kia ở đâu?”
“Ở trong phía trong cùng của góc bàn trang điểm ở phòng ngủ.”
Trần Hiểu Đồng nhỏ giọng nói.
“Tối tôi cho người đi trộm ngọc long bích đó, cô phải có hết sức phối hợp một chút.”
“Sao tôi phải phối hợp? Nếu tôi bị lộ thì sao? Sẽ bị đánh chết tại chỗ đó!”
Trần Hiểu Đồng không tình nguyện nói.
“Bảo cô cố gắng, chứ không nói nhất định.”
“Ha ha, sự cố gắng của tôi chính là cái gì cũng mặc kệ, giờ vờ ngủ. Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
Trương Đức Võ nghiến chặt răng một cái, trước kia Trần Hiểu Đồng ngoan như mèo trước mặt ông ta, bây giờ lại dám chống đối.
“Bây giờ gan cô to nhỉ! Chờ xong việc này, tôi sẽ tính sổ với cô!”
Trương Đức Võ tức giận cúp máy, nghiến chặt hai hàng răng với nhau, dùng sức ma sát, như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Hiểu Đồng vậy.
Trên chiếc giường lớn cách đó không xa, Long Hậu mặc áo ngủ mỏng tang đang híp mắt nhìn Trương Đức Võ.
“Chuyện sắp xếp thế nào rồi?”
“Đã sắp xếp xong rồi, phái một kẻ từng là vua trộm đêm nay đi trộm Ngọc long bích, cam đoan không có sơ hở gì.”
Trương Đức Võ nghiêm túc nói.
Long Hậu nhắm mặt lại, lạnh lùng đáp: “Đây là ông nói đó, nếu như có xảy ra sai lầm gì…”
Mồ hôi lạnh trên trán Trương Đức Võ lập tức rỉ ra, thấp thỏm, lo âu nói: “Tôi, tôi nói những lời vừa rồi chỉ có thể cố gắng hết sức cam đoan không có sơ hở gì. Bà cũng biết Lý Phàm biến thái cỡ nào, Camfil được tiêm thuốc cường hóa vào mà còn không phải đối thủ của cậu ta.”
“Hừ, đừng tìm lý do với tôi, tôi không muốn cứ lần nào cũng thất bại vậy! Tôi muốn thành công, tôi muốn thắng lợi!”
Long Hậu càng nói càng nổi nóng.
Từ lúc đến Hán Thành, dường như không có việc gì là thuận lợi, đụng vào cái gì cũng không thuận lợi.
Trương Đức Võ cúi đầu xuống, tròng mắt đảo vòng vòng, ngẫm nghĩ xem làm thế nào trấn an nỗi bất an trong lòng Long Hậu.
“Nếu không chúng ta đến gần chùa Linh Sơn thắp hương một chút, nghe nói chỗ đó cực kỳ linh nghiệm.”