Lúc Hà Băng nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt và Lý Phàm đi đến cùng nhau, cô ta liền nghĩ rằng Lý Phàm với Trúc Hoa Nguyệt là mối quan hệ người yêu.
“Đây là bạn gái của anh hả?” Hà Băng tò mò hỏi một câu, cô ta cảm thấy trong lòng mình không dễ chịu cho lắm, cô ta chỉ đơn thuần mời Lý Phàm ăn cơm.
Nếu như Trúc Hoa Nguyệt thật sự là bạn gái của Lý Phàm, chắc chắn là cô ta sẽ bị xem như là kẻ thứ ba, sau khi nghĩ đến đây, trong lòng của cô ta không khỏi trở nên khó chịu.
“Không phải.” Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt đồng thanh trả lời.
Ai biết như vậy Hà Băng lại càng thêm tin tưởng mối quan hệ của hai người bọn họ là người yêu, cô ta nói: “Hai người lại còn có thể lên tiếng ăn ý như thé, sao lại không phải chứ.”
Sau khi Lý Phàm nghe xong thì không biết phải nói cái gì, đối với anh mà nói đối phương nói như vậy đúng là không thích hợp lắm, anh cũng không hiểu rốt cuộc là đối phương nghĩ như thế nào.
“Hai người chúng tôi không phải là người yêu đâu, tôi chỉ là bạn của anh ta, đúng lúc đi ngang qua cho nên đến đây ăn chực một bữa.” Trúc Hoa Nguyệt cười nói rất tự nhiên.
Nhưng mà mục đích chủ yếu của cô ta là ăn chực, ngoài cái đó ra thì không có cái gì khác.
Lý Phàm nhịn không được mà khen Trúc Hoa Nguyệt thông minh, Hà Băng nói với Lý Phàm: “Anh ưu tú như thế, tại sao lại không gia nhập vào cục cảnh sát.”
Lúc Hà Băng biết Lý Phàm và đội trưởng Chương cùng nhau bắt Tây Bắc chỉ hổ, cô ta vẫn luôn có một nỗi nghỉ hoặc, nếu đối phương đã lợi hại như thế thì tại sao lại không gia nhập vào cục cảnh sát.
Nếu như đối phương gia nhập vào cục cảnh sát, cho dù là khó có thể vượt qua đội trưởng Chương, nhưng mà địa vị cũng sẽ gần bằng với đội trưởng Chương.
“Chủ yếu là do tôi không có thời gian, tôi còn có công việc khác phải làm, không thể bỏ được.” Lý Phàm cười nói.
Mặc dù lời nói dối này không hợp lý cho lắm, nhưng mà EQ của Hà Băng rất cao, cô ta cũng nhìn ra được Lý Phàm không có suy nghĩ đó.
Lúc Lý Phàm, Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng dùng cơm, phần lớn mọi người đều bị hấp dẫn, trong lòng bọn họ đều ghen tị đối với Lý Phàm.
Ở bên cạnh lại có hai cô gái xinh đẹp ngồi ở đó, bọn họ bắt đầu buồn bực, bọn họ đều không hiểu rốt cuộc là Lý Phàm có bản lĩnh gì, vậy mà lại có thể ăn cơm cùng với hai cô gái xinh đẹp.
Có một phú nhị đại thấy vậy, trong lúc nhất thời trong lòng của anh ta không cân bằng, cho dù là thân phận hay là tiền tài, anh ta đều tự cho là mình mạnh hơn Lý Phàm nhiều, mà trước mặt của đối phương lại có hai cô gái xinh đẹp ngồi đó.
Mà anh ta đã ăn chơi rất nhiều, nhưng mà từ trước đến nay đều không gặp được mấy cô gái xinh đẹp cực phẩm như là Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng, anh ta lập tức không thể ngồi yên, chỉ là suy nghĩ có một đêm xuân với một trong hai cô gái cực phẩm giữa Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng, anh ta liền cảm thấy thỏa mãn trong lòng.
Phú nhị đại làm như rất quen thuộc mà ngồi xuống bên cạnh Lý Phàm, Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng cũng nhìn về phía đối phương, bọn họ không nhận ra phú nhị đại.
Bọn họ cho là Lý Phàm với người này quen biết nhau, nhưng mà sau khi phú nhị đại mở miệng, bọn họ đều biết mình nghĩ nhiều rồi.
“Chào hai cô gái xinh đẹp, ăn cơm với cái tên nghèo khổ như thế này không hay cho lắm, không bằng chúng ta đi ăn cùng nhau đi.” Cái tên phú nhị đại đó chỉ mặt gọi tên gièm pha Lý Phàm.
Lý Phàm ngẩng đầu lên, anh chậm rãi nói: “Anh không biết giữa người và người đều có khoảng cách hả?
Ba người chúng tôi đều không biết anh, anh lại tự nhiên ngồi ở chỗ này như thế?”
Anh không thể không thừa nhận là da mặt của đối phương dày đến độ khó lường, nếu như đổi lại là trường hợp khác, đối phương bắt chuyện ở trên đường thì cũng rất bình thường.
Nhưng mà đối phương lại bắt chuyện ở một nơi như thế này, da mặt của anh ta không phải là dày bình thường.
“Ôi chao, anh còn tự luyến nữa có đúng không hả? Hai cô gái xinh đẹp này có coi anh là bạn không, anh lại tự luyến như thế?” Cái tên phú nhị đại đó nở nụ cười gẵn.
Trong nhận thức của anh ta, con gái càng đẹp thì càng lạnh lùng, hơn nữa cũng sẽ xem thường người có thân phận thấp, đương nhiên anh ta cũng đưa ra kết luận Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng không xem Lý Phàm như là bạn bè mà đối xử.
Trúc Hoa Nguyệt nghĩ tới Lý Phàm cứu mình một cái mạng, với lại cô ta còn cần sự giúp đỡ của Lý Phàm, hơn nữa cô ta cũng không thể nhìn phú nhị đại chỉ trỏ Lý Phàm như vậy.
“Anh là ai, chúng tôi không quen biết với anh, nếu như chúng tôi không phải bạn bè, vậy thì chúng tôi ngồi ở đây làm cái gỉ?” Trúc Hoa Nguyệt nói rất thẳng thắn, cô ta không cho cái tên phú nhị đại đó chút mặt mũi nào hết.
Sắc mặt của phú nhị đại có chút khó coi, anh ta không ngờ tới là Trúc Hoa Nguyệt lại không nễ nang mặt mũi của mình, anh ta nhìn về phía Hà Băng theo bản năng.
Chắc chắn là đầu của Trúc Hoa Nguyệt bị úng nước, anh ta tin tưởng Hà Băng sẽ đứng về phía mình, giúp đỡ cho mình, sau khi nghĩ đến đây, anh ta không khỏi yên tâm hơn.
Nhưng mà lời nói tiếp theo của Hà Băng cũng có thái độ giống y như là Trúc Hoa Nguyệt, cũng không cho phú nhị đại có thể diện.
Phú nhị đại vô cùng xấu hổ, anh ta không ngờ tới là Trúc Hoa Nguyệt với Hà Băng đều đứng về phía Lý Phàm, anh ta cũng không nhụt chí, anh ta cho rằng chắc chắn là hai cô gái này không nhìn ra sự chênh lệch giữa anh ta và Lý Phàm.
Anh ta lại để lộ tay áo, khoe khoang cái đồng hồ của mình, làm ra vẻ như là muốn bộc lộ thân phận của mình. Hà Băng là một người cảnh sát, cô ta không thích máy loại vật chất, cho nên dù đồng hồ của đối phương có quý giá như thế nào nữa thì cũng không thể háp dẫn cô ta.
Trúc Hoa Nguyệt cũng là như thế, ở bên phía Tây Vực, tướng mạo của cô ta có thể gả cho người giàu nhất ở Tây Vực, ngay cả nhà giàu Tây Vực mà cô ta cũng không thèm nghĩ tới chứ đừng nói chỉ là phú nhị đại ngồi trước mắt.
Sau khi phú nhị đại nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng không có dao động, khóe miệng của anh ta co rúm lại, chẳng lẽ là sức quyền rũ của mình lại kém như vậy hả?
Sau khi anh ta biết cái chiêu này đã mắt đi hiệu lực, đành phải bắt đầu dùng chiêu tiếp theo, anh ta cũng có thể nhìn ra hai cô gái xinh đẹp này không phải là người ham mê vật chất, anh ta bắt đầu đi theo con đường hài hước, có lẽ là có thể chọc cho hai người vui vẻ.
Ở trong mắt của Lý Phàm, cái tên phú nhị đại trước mắt này giống y như là một con khỉ, anh nhìn màn biểu diễn từ đầu đến cuối của đối phương giống như là đang nhìn xiếc khi.
Sau khi kể một câu chuyện cười, Trúc Hoa Nguyệt với Hà Băng vẫn không có bát cứ biểu cảm gì, phú nhị đại thở dài, đành phải vận dụng biện pháp cuối cùng, anh ta gọi một cuộc điện thoại muốn tìm máy diễn viên đến đây để diễn với anh ta một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân.
Cùng lúc đó, anh ta vẫn không quên trào phúng Lý Phàm: “Anh còn ở đây làm gì nữa, anh không thể với tới nổi hai cô gái xinh đẹp này đâu.”
Lý Phàm cười cười: “Vậy thì làm sao?”
Bản thân anh không có cảm giác gì với Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng, nhưng mà đối phương cứ trào phúng anh như thế, lúc này anh mới không nhịn được nữa.
“Hai cô gái xinh đẹp, lời đầu tiên tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Kiều Nha, hai người tên gì?” Sau khi Kiều Nha nói xong, anh ta lại lộ ra ánh mắt mong chờ nhìn Hà Băng và Trúc Hoa Nguyệt.
Hà Băng không có ý muốn nói chuyện với đối phương, bây giờ trong lòng của cô ta chỉ có báo thù cho ba mình, không có tâm tư suy nghĩ nói chuyện yêu đương.
Hà Băng chỉ tôn trọng Lý Phàm, cô ta không có bất cứ hứng thú gì đối với lời giới thiệu của Kiều Nha.
Kiều Nha nhìn thầy bầu không khí vô cùng xấu hỗ, anh ta ho khan một tiếng theo bản năng: “Tiếng đàn piano ở đây không hay cho lắm, để tôi đến đàn một khúc cho hai cô gái xinh đẹp.”