“Chắc cô cậu biết đến đảo đẩu chứ? Nói đơn giản một chút thì là trộm mộ, những thứ này đều được đào từ dưới mộ lên, sao có thể là giả được?”
Trương Lão Thất thấp giọng nói.
Cố Hoạ Y mở to đôi mắt đẹp, ngạc nhiên nói: “Những thứ này đều được đào từ dưới mộ lên á? Vậy để có được những thứ này các ông phải đào bao nhiêu ngôi mộ?”
“Hehe, cô không biết rồi. Những đồ đồng đen này đều được chôn cùng với lăng mộ quý tộc, có rất nhiều đồ đồng đen được đào ra từ ngôi mộ kia. Những thứ tôi đặt ở đây còn chẳng đủ chôn cùng một chư hầu nhỏ đâu…”
Trương Lão Thất càng nói càng trôi chảy, miệng như không có cửa, những lời khoác lác cứ thế tuôn ra.
Cố Hoạ Y mờ mịt, không biết có nên tin không.
Lý Phàm đưa tay gõ vào chiếc vạc đồng trước mặt, chiếc vạc phát ra âm thanh trầm, có vẻ khá kỳ lạ.
Trương Lão Thất nhướng mày, trách móc: “Này! Không được gõ vào thứ này, đưa vào bảo tàng đều là bảo vật quốc gia đấy, cậu gõ vào làm hỏng lớp xanh gỉ bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến việc tôi bán giá cao đấy!”
Trương Lão Thất nói xong thì quan sát kỹ chiếc vạc đồng, sau đó đưa tay chỉ vào những mảnh vụn trên vạc đồng rồi bảo: “Cậu nhìn xem! Gỉ đồng rơi ra rồi, ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài, có phải cậu nên đền cho tôi một chút không?”
Đây không phải lần đầu Trương Lão Thất lừa người như vậy, trước đây khi lừa người khác ông ta chưa bao giờ thất bại.
Lần này Trương Lão Thất tưởng mọi chuyện vẫn sẽ theo kịch bản của mình, lừa được đồng nào hay đồng đấy, ít nhất cũng có thể lừa được tiền ăn vài ngày.
Cố Hoạ Y quýnh lên, vội vàng nói: “Ông hơi quá đáng rồi đấy, tôi không tin lúc vận chuyển ông không làm rơi gỉ đồng.”
“Này người đẹp! Cô không hiểu rồi, cô cũng không biết tôi đã mất bao nhiêu tiền lúc vận chuyển đâu. Tôi phải bọc ba lớp bông trong ngoài, đóng gói cẩn thận nhẹ nhàng, sau đó cho vào trong hộp xốp chống sốc, tốn rất nhiều thời gian đấy.”
Trương Lão Thất nói trơn tru, sau đó liếc nhìn Lý Phàm.
“Này cậu nhóc! Cậu nói xem nên làm sao đi. Chiếc vạc đồng này của tôi từ thời Tây Chu đấy, cực kỳ đắt giá, phía trên còn có bia phân đất phong hầu của Khương Tử Nha nữa. Cậu biết Khương Tử Nha không, là ông già cầm roi thần trong Phong Thần Diễn Nghĩa đó…”
Sau khi nói vòng vo một hồi, Trương Lão Thất run rẩy nhìn Lý Phàm vẫn luôn im lặng.
“Đừng im lặng nữa mà, cậu nói xem nên giải quyết chuyện này thế nào đi. Tôi không lừa cậu đâu, chuyện là như vậy rồi, chúng ta hãy cùng nhau bàn cách giải quyết đi.”
Trương Lão Thất nói xong thì nhìn về phía những chủ sạp khác, những người đó đều hiểu ý nên cùng nhau nói giúp Trương Lão Thất.
“Đúng đó, làm vậy cũng có thể coi như đã làm hỏng một chút rồi, làm hỏng bề ngoài của chiếc vạc đồng, nên đền tiền.”
“Đồ đồng đen quý giá như vậy, một chút gỉ đồng thôi cũng rất đáng tiền, mà bây giờ lại bị rơi ra khá nhiều, cũng phải đền khoảng 300 triệu đấy.”
“300 triệu làm sao đủ? Chiếc vạc đồng bảo vật quốc gia, ở nhà bán đấu giá có thể bán được vài chục tỷ, mặt ngoài bị hỏng này cũng mấy tỷ rồi.”
Nghe lời nói thêm vào của mấy ông chủ sạp hàng bên cạnh, lòng Trương Lão Thất càng vui hơn nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ âm trầm.
“Cậu nghe xem mọi người nói thế nào, tôi thấy thế này, tôi cũng không đòi hỏi quá nhiều, đền cho tôi 600 triệu là đủ rồi.”
Trương Lão Thất nói xong thì giơ mấy ngón tay lên, lắc lắc trước mặt Lý Phàm.
“Các ông đi ăn cướp à? Có một chút thế này cũng đòi 600 triệu, tôi thấy 6 triệu đã là nhiều lắm rồi.”
Cố Hoạ Y nhíu chặt lông mày.
“Người đẹp, cô vẫn chưa hiểu giá trị của chiếc vạc đồng này rồi. Tôi đã nói với cô chiếc vạc này từ thời Tây Chu rồi, trên đó còn có bia phân đất phong hầu của Khương Tử Nha nữa. Đây là bảo vật vô giá có giá trị lịch sử và khảo cổ học đấy, tôi đòi các cô đền 600 triệu đã là hời cho các cô lắm rồi.”
Trương Lão Thất nói với vẻ mặt đau lòng, sau khi nói xong còn vỗ ngực, giống như đau lòng muốn chết.
Lý Phàm bĩu môi khinh thường, anh giơ tay phải lên gõ mạnh vào đỉnh chiếc vạc đồng, một mảng gỉ đồng lớn rơi ra theo tiếng gõ.
“Này này! Bảo bối của tôi! Cậu đừng gõ nữa!”
Trương Lão Thất lo lắng hét lên.
“Sao không gõ được, chỉ là một thứ đồ giả mà thôi. Ông gào thét cái gì?”
Vẻ mặt Lý Phàm rất bình thản.
Trương Lão Thất quan sát một chút, trong lòng thấy hơi chột dạ, không ngờ lại bị Lý Phàm nhìn ra là hàng giả.
“Vớ vẩn! Hàng của tôi là hàng thật, không tin có thể để các đồng nghiệp của tôi đến xem, xem thử vạc đồng của Trương Lão Thất tôi có phải là thật không.”
Trương Lão Thất nói xong thì đưa mắt nhìn các chủ sạp khác, trong mắt hiện lên vẻ cầu cứu.
Mấy ông chủ sạp ở đây đều có quen biết, trước đây phối hợp rất ăn ý, những chuyện này họ làm nhiều rồi, lần này đương nhiên cũng đã quyết định sẽ phối hợp với Trương Lão Thất.
“Tôi có thể chứng minh, đồ của ông Trương là thật, được đào ra từ mộ của Vua thời Tây Chua.”
“Tôi đã quan sát kỹ chiếc vạc đồng này rồi, nếu là giả cho đổi lại, tuyệt đối là dồ cổ, đồ từ thời Tây Chu này là hàng thật, không có chuyện hàng giả.”
“Cậu đang nói lung tung để không phải bồi thường đúng không? Chúng tôi là những người kinh doanh đồ cổ có đạo đức, có phẩm Hành, chưa bao giờ bán đồ giả.”
Các ông chủ quầy hàng anh một câu, tôi một câu, lần lượt chứng minh cho Trương Lão Thất.
Những người vây xem xung quanh cũng thấy bối rối, trong lòng họ đã tin lời Trương Lão Thất nói là thật.
Một số người đã mua đồ của Trương Lão Thất thậm chí còn lớn tiếng nói giúp trong đám đông.
“Tôi đã mua đồ của ông Trương từ tuần trước rồi. Ông Trương không chỉ tốt bụng mà hàng của ông ấy cũng là hàng thật, tôi đã mang mấy món đồ đồng đen mua ở đây tới cho chuyên gia xem, chuyên gia đều nói không có vấn đề gì.”
“Tôi cũng mua đồ ở chỗ ông Trương rồi, mua xong còn mời ông chủ cửa hàng Giai Khí Đường xem cho, người đó nói đây là hàng chuẩn, nhân phẩm của ông Trương được đảm bảo.”
“Người anh em này, anh đừng nói lung tung để trốn tránh trách nhiệm nữa. Anh không đền được thì chúng tôi có thể góp ít tiền đền giúp anh.”
Nghe người xung quanh đều đang nói giúp Trương Lão Thất, vẻ mặt Cố Hoạ Y trở nên hơi khó coi.
Cô nhẹ nhàng kéo tay Lý Phàm, hạ thấp giọng nói: “Hay là mình đền xong rồi đi đi anh. Chuyện này mà cứ làm lớn nữa thì cũng không hay, những người này đều nói giúp ông ta.”
“Sợ cái gì? Cây ngay không sợ chết đứng, nếu là hàng giả thì sao anh phải đền cho ông ta?”
Lý Phàm bị những thủ đoạn này của Trương Lão Thất chọc giận, quyết định dạy cho ông ta một bài học.