Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 622: Chương 622: Thật đau lòng




Khi bóng người Lý Phàm đi không thấy nữa, những vệ sĩ của Vương Hiên mới bò dậy từ dưới đất.

Bọn vệ sĩ cùng đi đến trước mặt Vương Hiên, nhìn Vương Hiên đã rơi vào hôn mê, đều không biết làm sao.

“Sao chúng ta xui xẻo như vậy? Lại đụng phải gốc rạ cứng như vậy, cậu Hiên cũng bị đánh hôn mê bất tỉnh, chúng ta chắc cũng bị liên lụy theo.”

“Bị liên lụy cũng là chuyện sau này, vẫn nên mau đưa cậu Hiên đi bệnh viện đi, nếu chậm chạp cậu Hiên xảy ra chuyện gì, vậy coi như thật sự không ổn rồi.”

Bọn vệ sĩ chịu đựng đau đớn trên người, ba chân bốn cẳng nâng Vương Hiên lên, đưa Vương Hiên đi bệnh viện.

Đến bệnh viện đưa Vương Hiên đi khoa cấp cứu, một bác sĩ trung niên khám cho Vương Hiên, sắp xếp các kiểm tra tốt nhất.

Bọn vệ sĩ đẩy Vương Hiên đang hôn mê đi làm kiểm tra, không bao lâu kết quả kiểm tra đã tới tay bác sĩ trung niên.

Sau khi bác sĩ trung niên nhìn hai lần CT, chân mày nhíu thật chặt vào nhau.

“Ai là người thân bệnh nhân?”

“Chúng tôi đều là vệ sĩ của cậu Hiên, coi như là nửa người thân, bác sĩ, rốt cuộc cậu Hiên chúng tôi thế nào?”

Bác sĩ trung niên lắc đầu một cái, sắc mặt ngưng trọng nói: “Xương sống thắt lưng bị tổn thương nghiêm trọng, nhất định phải tiến hành phẫu thuật, hơn nữa sau khi phẫu thuật, khả năng rất lớn là anh ta không thể đứng lên đi được nữa.”

“Không thế đứng lên đi? Vậy đi như thế nào?”

Bọn vệ sĩ nghi ngờ hỏi.

Không phải người đều đi đứng sao?

Không đi đứng, chẳng lẽ còn bò sao?

Bọn vệ sĩ đều cảm thấy bác sĩ nói nhảm.

Bác sĩ trung niên lắc lắc đầu nói: “Ý tôi là, từ eo trở xuống anh ta đều sẽ bị tê liệt, sau này chỉ có thể ngồi xe lăn.”

“Cái gì? Cậu Hiên chúng tôi chỉ có thể ngồi xe lăn? Nói đùa sao, cậu Hiên chúng tôi cũng không thể bị liệt, bác sĩ ông mau nghĩ cách, tiền chữa bệnh đắt thế nào cũng không thành vấn đề!”

Bọn vệ sĩ cũng nóng nảy, nếu Vương Hiên thật sự bị liệt, vậy những vệ sĩ bọn họ cũng đừng mong được sống nữa, thế nào cũng phải bị người nhà họ Vương giết chết cả nhà.

Bác sĩ trung niên cười khổ một cái: “Y thuật của tôi có hạn, thứ cho tôi không thể ra sức, nếu không các người chuyển viện đi, đưa đến Kinh Thành mời chuyên gia tốt nhất khám cho.”

Bọn vệ sĩ nhìn nhau một cái, đều không muốn đưa Vương Hiên trở lại Kinh Thành cho lắm.

Nếu đưa Vương Hiên trở về Kinh Thành, vậy nhất định sẽ bị người nhà họ Vương biết, nếu để người nhà họ Vương biết, xui xẻo nhất đầu tiên chính là bọn họ.

Đang lúc bọn vệ sĩ chuẩn bị thương lượng đối sách, Vương Hiên đã tỉnh lại rồi.

Vương Hiên nhìn chung quanh, sau đó mới ý thức được anh ta đang ở bệnh viện.

Giãy dụa thân thể một chút, Vương Hiên muốn đứng lên, lại đột nhiên cảm giác phần eo truyền tới đau đớn kịch liệt, nhất thời đau đến mức rên rỉ mắng nhiếc.

“Ai u! Sao eo tôi đau như vậy? Mau đến xem vết thương cho tôi!”

“Cậu Hiên, cậu không nên động, bác sĩ nói eo của cậu bị tên khốn kia đá gãy rồi, nhất định phải phẫu thuật, hơn nữa sau khi phẫu thuật còn có thể liệt nửa người dưới, sau này chỉ có thể ngồi xe lăn.”

Một tên vệ sĩ nhanh mồm nhanh miệng nói rõ tình huống cho Vương Hiên.

Sau khi Vương Hiên nghe xong cả người cũng không tốt, trợn mắt nhìn những người vệ sĩ kia.

“Các người nói đều là thật? Bác sĩ đâu? Mau gọi bác sĩ cho tôi!”

Bác sĩ trung niên bị bọn vệ sĩ đẩy tới trước mặt Vương Hiên, bác sĩ bất đắc dĩ nói lại lời vừa rồi một lần nữa.

Sau khi Vương Hiên nghe xong hồi lâu cũng không nói gì, nhưng nước mắt lại rơi ào ào từ khóe mắt chảy xuống.

Hối hận! Nếu như có thuốc hối hận, sợ là Vương Hiên có thể một lần uống hết một chai.

“Mẹ nó! Tôi không muốn liệt, mau thuê máy bay đưa tôi trở lại Kinh Thành, tôi muốn tìm bác sĩ giỏi nhất khám bệnh! Chuyện lần này tôi ghi nhớ, sau này nhất định để tên khốn kia cũng bị liệt!”

Dù trong lòng bọn vệ sĩ không muốn thế nào, cũng chỉ có thể đưa Vương Hiên trở lại Kinh Thành đi chữa trị.



Quán Rượu Hoa Đào.

Bên trong cả quán rượu hết sức tình cảnh, trừ Công Tôn Quân ngồi ở bàn chính giữa, quán rượu cũng không có người khác nào nữa.

Cũng không phải là quán rượu làm ăn không tốt, mà Công Tôn Quân đã bao toàn bộ quán rượu.

Công Tôn Quân mặc một bộ trường sam hương vân sa, nhẹ nhàng lắc lắc quạt xếp trong tay, suy nghĩ trong đầu đã trở lại mấy năm trước.

Khi đó Công Tôn Quân sa sút đến mức trở thành ăn mày, lúc đời người tuyệt vọng nhất, gặp Cố Họa Y xinh đẹp.

Một khắc đó hình tượng của Cố Họa Y đã lưu lại sâu đậm trong đầu anh ta.

Nhiều năm như vậy vô số lần nằm mơ thấy Cố Họa Y, nhưng sau khi Công Tôn Quân tỉnh lại đều nhịn xuống ý niệm đi tìm Cố Họa Y.

Vì báo thù, vì thành chúa tể của gia tộc, Công Tôn Quân vẫn luôn ẩn nhẫn.

Cho đến khi có cơ duyên xảo hợp nhận được điện thoại của Cố Họa Y, ý niệm Công Tôn Quân vẫn luôn đè nén, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

Công Tôn Quân vô cùng muốn gặp được Cố Họa Y, chỉ là giờ khắc này khi chờ đợi Cố Họa Y đến, suy nghĩ của Công Tôn Quân lại có biến hóa vi diệu.

Bưng chén rượu bạch ngọc trên bàn lên, nhẹ nhàng uống một hớp rượu vàng trong chén, Công Tôn Quân nhẹ nhàng thở dài một cái. . Truyện Đông Phương

“Sao giai nhân lại gả cho người, nhiều năm tôi kiềm chế tình cảm của mình như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?

Có lẽ tôi sai rồi, công danh lợi lộc cuối cũng vẫn là không nhìn ra, chẳng qua là không biết là ai cưới cô ấy, có xứng với cô ấy không.”

Càng lẩm bẩm, lòng Công Tôn Quân càng đau, cảm thấy trong lòng anh ta từ đầu đến cuối không thể nào buông Cố Họa Y được.

Một loạt tiếng bước chân truyền tới, Công Tôn Quân lập tức thu lại tâm tình, hối hận trên mặt biến mất, biến thành dáng vẻ phong độ nhanh nhẹn trước kia.

Nhẹ nhàng lay động quạt xếp, Công Tôn Quân mỉm cười nhìn về phía cửa quán rượu.

Cố Họa Y và Lý Phàm đi vào quán rượu, liếc mắt đã thấy Công Tôn Quân ngồi ở ngay giữa.

“Chào cô Cố, không nghĩ tới đã nhiều năm, chúng ta còn có thể gặp lại nhau, ân tình năm đó của cô với tôi, Công Tôn Quân tôi trọn đời khó quên, xin nhận một bái của tôi.”

Công Tôn Quân đứng lên, hai tay ôm quyền chắp tay, cúi người thật sâu với Cố Họa Y một cái.

Cố Họa Y không biết làm sao khoát tay nói: “Đừng, đừng khách khí như vậy, chúng ta cũng là bạn có đúng không, anh khách khí như vậy cũng làm cho tôi không biết nên làm sao mới phải.”

Từ khi vào cửa Lý Phàm vẫn quan sát Công Tôn Quân này, giờ phút này thấy Công Tôn Quân làm dáng như vậy, chân mày Lý Phàm hơi động một chút.

Lý Phàm thấy, hành động này của Công Tôn Quân hơi làm bộ làm tịch, có lẽ người như vậy chẳng qua là nhìn bề ngoài là quân tử, nhưng thực tế phần lớn là…

Khẽ lắc đầu một cái, Lý Phàm cảm thấy suy đoán hành động của Công Tôn Quân như vậy không tốt lắm, còn là đến nhờ anh ta giúp đỡ nữa.

“Ha ha ha.”

Công Tôn Quân cười to hai tiếng, khi cười ánh mắt lướt qua người Lý Phàm.

Nhìn cách ăn mặc của Lý Phàm, trong lòng Công Tôn Quân hơi khinh thường, cảm thấy Lý Phàm căn bản là không xứng với Cố Họa Y.

“Mời cô Cố ngồi, vị này là chồng của cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.