Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 805: Chương 805: Thuốc thật




Trần Hiểu Đồng nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía Lý Phàm, Lý Phàm không nói gì, nếu không Trương Đức Võ nhất định sẽ nhận ra cái gì đó.

“Vẫn không có tin tức gì cả, ông cho tôi thêm thời gian vài ngày đi.”

Trần Hiểu Đồng cố gắng kéo dài thời gian một chút, cô ta vẫn không đặt tâm tư lên chìa khóa bí mật, hiện tại Trương Đức Võ đột nhiên hỏi như vậy, trong giây lát cô ta không biết nên tìm cớ gì cho có lệ.

“Cho cô thêm vài ngày nữa? Ai sẽ cho tôi thêm vài ngày?”

Trương Đức Võ cũng tức giận, tức giận quát lớn một câu.

“Ông cho tôi thêm vài ngày, tôi cam đoan sẽ cho ông một tin tức.”

Sau khi Trần Hiểu Đồng chẩn chờ vài giây, lúc này mới nói ra.

“Được, tôi cho cô thêm thời gian ba ngày, nếu như vẫn không có kết quả, vậy thì đừng trách tôi.”

Trương Đức Võ kêu lên một tiếng bực bội, sau đó cúp điện thoại.

Sắc mặt Trần Hiểu Đồng dần dần lộ vẻ mắt mát, cô ta cũng nghe ra đây là thời gian ba ngày cuối cùng mà Trương Đức Võ cho cô ta, nếu như ba ngày không tìm được chìa khóa bí mật, người nhà cô ta nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Cô ta không muốn phản bội Lý Phàm, nhưng người nhà của cô ta phải làm thế nào bây giờ.

“Người nhà của cô ở chỗ nào, hiện tại hãy cho người nhà của cô dời đi.”

Lý Phàm biết trốn được mùng một, không trốn được ngày rằm, sự tình đến nước này, anh cũng không thể ngồi chờ chết, anh nhất định phải bảo vệ thật tốt cha mẹ của Trần Hiểu Đồng mới được.

“Tôi cũng không rõ lắm, cha mẹ tôi bây giờ bị Trương Đức Võ mang đi, về phần ông ta nhốt cha mẹ tôi ở đâu, hầu như không có tin tức nào cả.” Trần Hiểu Đồng lắc đầu nói.

Nếu như cô ta biết, cô ta khẳng định nghĩ biện pháp để điều tra.

Lý Phàm nhíu mày, xem ra chuyện này phải bắt đầu ra tay từ trương Đức Võ, Trương Đức Võ thường xuyên đi theo Long Hậu, bình thường ra vào cũng cực kỳ bí ẩn.

Muốn tìm được cha mẹ của Trần Hiểu Đồng và cứu ra, gần như khó như lên trời.

Đúng lúc này, Lý Phàm nghĩ đến một người, người kia từng là bạn tốt của Trương Đức Võ, anh có thể xuống tay từ trên người bạn tốt của Trương Đức Võ.

“Cô không cần lo lắng, cha mẹ cô sẽ không có việc gì, tôi có thể cam đoan với cô.” Lý Phàm không quên cam đoan với Trần Hiểu Đồng, hiện tại mà nói, cha mẹ của Trần Hiểu Đồng có lẽ vẫn rất an toàn, bởi vì Trương Đức Võ lợi dụng Trần Hiểu Đồng chủ yếu dựa vào nhược điểm này.

Trương Đức Võ khẳng định sẽ không tiêu diệt nhược điểm, mà sẽ phải giữ lại, cộng thêm việc Trương Đức Võ nói cho Trần Hiểu Đồng thêm ba ngày nữa.

Lý Phàm phải nhân cơ hội ba ngày này tìm được chỗ ở của cha mẹ Trần Hiểu Đồng.

“Tôi tin tưởng anh Lý Phàm.” Trần Hiểu Đồng cảm động ngẩng đầu lên, đối với lời nói của Lý Phàm, cô ta tin tưởng không hề nghi ngờ, đổi lại là người khác, cô ta khẳng định sẽ không tin, nếu như là Lý Phàm, cô ta sẽ tin tưởng mà không nghỉ ngờ gì.

Cô ta tin tưởng anh Phàm nhất định sẽ làm được.

Lý Phàm cười sờ đầu Trần Hiểu Đồng một chút, khi anh cảm nhận được ánh mắt Cố Họa Y muốn giết người, anh lúng túng cười, lúc này mới chuồn đi.

Lý Phàm bắt một chiếc xe, đi tới một căn nhà cho thuê, theo như anh biết, bạn tốt của Trương Đức Võ là một nhà kỹ thuật, đối phương một mực nghiên cứu một vài thứ kỳ lạ cổ quái.

Lý Phàm chỉ có thể từ nơi này xuống tay, nói không chừng sẽ nhận được tin tức có ích, khi Lý Phàm đi vào, anh lập tức thấy được cạm bẫy trên mặt đất, những cạm bẫy này bố trí rất vi diệu, nếu như không nhìn kỹ, nhất định sẽ trúng chiêu.

Cũng may anh đã phòng bị từ trước, cũng không đạp lên.

“Ông tới rồi à, nên gọi điện thoại trước cho tôi mới đúng, đồ đạc ông muốn tôi chuẩn bị cho ông, tôi đã chuẩn bị xong, vốn tôi còn đang định đưa qua cho ông.”

Lúc này, trong phòng truyền đến một giọng nói lười biếng, đồng thời một người đàn ông trung niên tóc tai bù xù đi ra từ trong phòng, hình tượng vô cùng lôi thôi.

Khi ông ta nhìn thấy Lý Phàm, đồng tử của ông ta lập tức mở to, ông ta cho rằng là Trương Đức Võ đến, ai mà biết lại là một người xa lạ.

“Anh là ai, tại sao anh lại đột nhiên tiến vào phòng tôi.” Người đàn ông trung niên kia nhìn Lý Phàm giống như gặp quỷ, khỏi phải nói có bao nhiêu kinh hoảng.

Khóe miệng Lý Phàm hơi giật, anh trái lại không nghĩ rằng cảm xúc của đối phương lại kích động như vậy.

Người đàn ông trung niên thường xuyên qua lại với Trương Đức Võ, cho nên ông ta đã nói những chỗ đặt bẫy cho Trương Đức Võ biết, bởi vì Lý Phàm thoải mái tránh thoát cạm bẫy, lúc này ông ta mới cho rằng Trương Đức Võ tới đây.

Ai biết được, người tới không phải là Trương Đức Võ, mà là một người xa lạ.

Lý Phàm cười nói: “Tôi là người do Trương Đức Võ phái tới.”

Anh đột nhiên đảo mắt, lập tức bắt đầu diễn kịch.

“Như vậy à, Trương Đức Võ này sao không nói trước cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ đưa đồ cho anh.”

Người đàn ông trung niên kia ngay lập tức bị diễn xuất của Lý Phàm khiến cho tin là thật, quay trở về phòng, khi ông ta đi ra lần thứ hai, trong tay xuất hiện thêm một đồ vật.

Lúc Lý Phàm nhìn thấy đồ vật kia, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thứ này, dường như là một quả bom xe hơi, anh cổ quái nhìn thoáng qua đối phương, tên này xem ra là một nhân vật nguy hiểm a.

Anh nhìn một chút bồ trí trong phòng của đối phương, gần như đều là những thứ đặc biệt nguy hiểm.

Trương Đức Võ muốn đồ vật này, dùng đề làm gì đây?

“Thứ này sử dụng như thế nào?” Lý Phàm nhịn không được nói.

“Rất đơn giản, ấn nút này một cái, đến lúc đó sẽ tính thời gian, không đến mười phút sẽ xảy ra chuyện.”

Người đàn ông trung niên kia thản nhiên nói.

Lý Phàm nghe vậy, không thể không tán thưởng kỹ thuật này của đối phương.

Người đàn ông trung niên kia nhíu mày nói: “Trương Đức Võ không phải nói muốn dùng thứ này để giết chết một người hay sao, anh sẽ không phải không biết đấy chứ.”

Sau khi Lý Phàm nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của đối phương, lập tức cười nói: “Tôi đương nhiên biết, tôi chỉ là hỏi ông xem cái này sử dụng như thế nào, cũng không hỏi ông việc này.”

Người đàn ông trung niên bị lửa hơi sửng sốt, ông ta ngáp một cái rồi nói: “Được rồi, tôi còn muốn tiếp tục nghiên cứu, anh cầm lấy đồ rồi trở về đi.”

“Đúng rồi, đây là cái gì?” Lý Phàm nhìn thấy một đống hóa chất trên bàn, chỉ vào một lọ thuốc hỏi.

Người đàn ông trung niên chẳng những không tức giận, ngược lại cười hắc hắc: “Xem ra anh cũng có hứng thú với những vật thí nghiệm này của tôi, nếu đổi lại là Trương Đức Võ, ông ta khẳng định sẽ không hỏi tôi những thứ này là cái gì.”

Ông ta rất thích được nhiều người chú ý, hiện tại Lý Phàm hỏi như vậy, làm cho trong lòng ông ta không khỏi vui vẻ, nảy sinh cảm giác tự hào.

Lý Phàm lườm một cái, xem ra nhà kỹ thuật này có lẽ rất cô đơn, ngay cả những thứ phát minh ra cũng không có người thưởng thức.

“Đây là thuốc nói thật, chỉ cần dùng xong, người kia sẽ nói ra sự thật, sau đó người khác hỏi anh cái gì, anh sẽ nói cái đó, hơn nữa kéo dài mười phút, sau khi mười phút trôi qua, người uống thuốc nói thật kia, sẽ quên tất cả mọi việc phát sinh trong vòng mười phút trước.”

“Còn có công nghệ đen như vậy?” Lý Phàm kinh ngạc, không khỏi mừng rỡ, đây thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, anh đang muốn lấy thông tin của cha mẹ Trần Hiểu Đồng từ trong miệng của đối phương, chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.