Ba người Laudrew lộ ra nụ cười xấu hổ, không trả lời câu hỏi của nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ dẫn theo ba người bọn họ đi xuống bậc thang, mở cửa tầng hầm ra, đứng ở bên cạnh cửa ra hiệu cho ba người bọn họ đi vào.
Bọn người Laudrew đi vào trong tầng hầm, nhìn thấy anh Phàn trong tầng hầm với tiếng nhạc êm dịu.
Trong tầng hầm giống như là một nhà xưởng nhỏ, bày trí đủ loại công cụ, mấy dụng cụ như kẹp kìm bào phay đều có đầy đủ.
Nhìn anh Phàn như là người có ăn học đang ngồi trước bạn làm việc híp mắt nhìn khẩu súng đang tháo dỡ ở trên bàn.
“Anh, anh Phàn, tôi là Thompson, trước đó chúng ta đã từng gặp nhau ở sân bay, nhưng mà khi đó không phải có dung mạo này.”
Anh Phàn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn Thompson.
“Đừng có nhắc tới chuyện sân bay với tôi, mặt mũi của tôi đều đã bị ném sạch hết rồi, trước kia tôi thực hiện nhiệm vụ chưa từng thất bại, nhưng mà cậu lại tăng thêm lần thất bại thứ nhất trong ghi chép hành động của tôi, tôi thật sự phải cảm ơn cậu một phen.”
Thompson cảm thấy cả người đều đang phát lạnh, nhịn không được mà lùi về phía sau hai bước: “Chuyện này tôi cũng không nghĩ tới, ai mà biết được mạch não của Lý Phàm lại kín như thế, vừa nhìn liền có thể đoán được tính toán của tôi.”
“Tôi không muốn nghe nói nhảm, nói ý đồ các người đến đây đi.”
“Tôi là Laudrew, lần này tổng bộ phái tôi đến đây để lấy máu của Lý Phàm, bây giờ chúng tôi không có manh mối, không biết nên làm như thế nào, cho nên muốn tìm anh để suy nghĩ biện pháp.”
Anh Phàn sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu qua nhìn về phía Laudrew.
“Muốn lấy máu của cậu ta hả, các người muốn phân tích gen của nó?”
“Tôi cũng không biết, tôi cũng dựa theo mệnh lệnh của tổng bộ mà làm việc thôi, tôi biết anh là cái cọc ngầm tổng bộ đã xếp vào, cho nên tôi mới nhờ anh giúp đỡ.”
Anh Phàn buông thõng mi mắt, dường như là đang suy nghĩ lời thỉnh cầu của Laudrew.
“Chuyện này cũng không thể giúp được, các người có biết thân phận của Lý Phàm không, cậu ta không phải là người bình thường đâu. À đúng rồi, các người cũng đâu có biết, bởi vì tôi vẫn còn chưa truyền tin tức về mà.”
Sắc mặt của ba người Laudrew hơi kinh ngạc, rõ ràng là anh Phàn muốn nói với bọn họ nghe thân phận của Lý Phàm không đơn giản.
Lý Phàm còn có thân phận gì không đơn giản vậy?
“Cậu ta có thân phận gì vậy, dựa vào tư liệu điều tra của chúng tôi điều tra được cậu ta chỉ là một người bình thường thôi, cũng không có bối cảnh thâm hậu.”
“Đó là bởi vì các người không biết, tôi cũng vừa mới nhận được tin tức, Lý Phàm là thiếu chủ của Long Môn, sau này là người kế thừa Long Môn, không, cậu ta có kế thừa hay không còn chưa chắc đâu, phải xem xem cậu ta với long hậu tranh đoạt với nhau xem ai thắng.”
Hai mắt của ba người Laudrew trong nháy mắt trợn to, đều bị tin tức mà anh Phàn nói ra làm cho khiếp sợ.
Long Môn, đây chính là tổ chức đã tranh đấu với bọn họ mấy trăm năm.
“Còn là thiếu chủ của Long Môn, vậy thì chúng ta nên bắt cậu ta, chẳng phải có cơ hội mượn cậu ta để khống chế Long Môn rồi à?”
Trong ánh mắt của Laudrew lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt.
“Nghĩ cũng không tệ đó, nhưng mà cậu cho rằng cậu ta có thể bị bắt dễ dàng như vậy à?”
Trong giọng nói của anh Phàn tràn đầy sự mỉa mai.
Laudrew ngạc nhiên nhìn anh Phàn, do dự một chút, vẫn là không nói lời nói trong lòng ra.
Dù sao mình cũng cầu xin sự giúp đỡ của anh Phàn, có rất nhiều chuyện không thể nói từ tận đáy lòng.
Anh Phàn cầm bộ ống ở trên bàn nhẹ nhàng lau sạch, chậm rãi nói: “Tôi chỉ có thể nói với các người là thật xin lỗi, tôi không thể giúp các người được, bởi vì tôi còn có kế hoạch quan trọng hơn cần phải thực hiện.”
“Một sự trợ giúp nho nhỏ cũng không thể cung cấp được nữa? Hay là chúng ta có thể hợp tác với nhau, anh giúp chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi cũng sẽ giúp anh hoàn thành kế hoạch.”
Laudrew cố gắng hết sức tranh thủ.
Anh Phàn cười cười lắc đầu nói: “Không cần đâu, chúng ta vẫn nên tách riêng ra mà làm việc đi, có điều là hy vọng miệng của các người đóng chặt một chút, đừng có làm lộ ra sự tồn tại của tôi.”
Laudrew bất đắc dĩ nhún vai, lộ ra một vẻ mặt tiếc hận.
“Vậy được rồi, chúng tôi sẽ không nói ra bất cứ chuyện gì đâu, tối nay chúng tôi không có đến nơi này. Anh em, chúng ta đi thôi.”
Laudrew dẫn theo Thompson và Wallace rời khỏi, anh Phàn nhìn bóng lưng của ba người bọn họ biến mất, hai mắt hơi híp lại.
“Thật là một cái nhóm khốn nạn mà, kế hoạch của mình lại phải dời lại, Lý Phàm đáng chết, cậu lại có thể sống lâu thêm, có điều thời gian này không dài đâu.”
Sau khi anh Phàn nói xong thì hai tay nhẹ nhàng chuyển động ở trên bàn, cây súng ngắn bị phá bỏ linh kiện trong nháy mắt liền tổ hợp lại.
Lúc lắp ráp cây súng, tốc độ hai tay của anh Phàn nhanh đến nổi không thể thấy rõ.
Cửa tầng hầm lại được mở ra một lần nữa, nhân viên phục vụ trước đó quay lại nói: “Anh Phàn, bọn họ đều đã đi hết rồi.”
“Sắp xếp người tiếp cận bọn họ, nếu như bọn họ thành công thì không cần phải quan tâm đến, nếu như thất bại, thế thì giết hết những người chạy đi, tôi không muốn để cho bọn họ làm hỏng kế hoạch của tôi.”
“Vâng, nếu không thì bây giờ giết bọn họ luôn?” Trong ánh mắt của nhân viên phục vụ lóe lên sự hung ác.
“Làm như vậy sẽ bị người ta hoài nghi, tôi cũng không muốn thân phận chính của tôi bị bại lộ, bây giờ tôi vẫn là cọc ngầm của bọn họ, có hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.”
Nhân viên phục vụ đi ra bên ngoài, anh Phàn nhắm mắt rơi vào trầm tư.
…
Một đêm nhanh chóng qua đi, một ngày mới lại bắt đầu.
Lý Phàm và Cố Họa Y đến công ty, bây giờ Cố Họa Y một lòng góp sức vào sự nghiệp, muốn phát triển tập đoàn Họa Vân Y lớn mạnh.
Tất cả các công việc của công ty đều đang trong tình trạng thúc đẩy, nhưng mà chuyện được mọi người chú ý nhất vẫn là chuyện thí nghiệm phương thuốc.
Hách Vạn Lý cùng với tiến sĩ Hàn bộ phận dược đến phòng làm việc của Cố Họa Y, trên mặt của hai người đều lộ ra nụ cười vui sướng.
“Có tin tức tốt, có tin tức tốt.”
Hách Vạn Lý kích động nói.
Lý Phàm nở nụ cười, đã đoán được tin tức tốt là cái gì.
“Phó tổng giám đốc Hách có tin tức tốt gì thế, có phải là thí nghiệm nghiên cứu phương thuốc đã có kết quả rồi không?”
Cố Họa Y cười hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy, hiệu quả thí nghiệm vô cùng tốt, cụ thể như thế nào cứ để tiến sĩ Hàn nói đi.”
Tiến sĩ Hàn lén lút nhìn thoáng qua Cố Họa Y, sau đó nhanh chóng hạ thấp tầm mắt, trong lòng cảm thấy Cố Họa Y còn xinh đẹp hơn bất cứ người phụ nữ nào mà mình đã nhìn thấy trước đó.
Trong mơ hồ, tiến sĩ Hàn có ý ái mộ đối với Cố Họa Y.
Nhưng mà tiến sĩ Hàn đặt phần ái mộ này tận đáy lòng, cũng không hề để lộ ra.
Dù sao thì Cố Họa Y đã là vợ của người ta, hơn nữa người chồng chính quy Lý Phàm đang ngồi ở bên cạnh, cho dù tiến sĩ Hàn có vô vàn suy nghĩ thì cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
“Bộ phận dược lý của chúng ta liên kết với đại học thuốc trung y tiến hành nghiên cứu thuốc cùng với thí nghiệm tác dụng của thuốc, dùng nhân sâm hai mươi năm dời núi có hiệu quả hết sức rõ ràng, so ra còn có hiệu quả hơn so với thuốc ‘màu xanh nhỏ’ nhập khẩu.”
“Tác dụng của sâm núi mười năm còn rõ ràng hơn, tác dụng gần với thuốc màu xanh nhập khẩu và tác dụng còn tốt hơn nhiều so với các sản phẩm cùng loại ở trong nước, sử dụng sâm kém hơn sẽ không có tác dụng.”
Sau khi tiến sĩ Hàn nói xong thì đưa một phần tài liệu ở trong tay ra đặt ở trước mặt của Cố Họa Y.