Mặc dù Trần Hiểu Đồng đã dùng hai tay che mặt, nhưng kẽ ngón tay vẫn không hoàn toàn khép kín, qua các kẽ ngón tay, cô ngưỡng mộ nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y.
Nếu anh Lý Phàm lên giường cùng mình thì tốt biết mấy, đáng tiếc mình chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Trong lòng Trần Hiểu Đồng tràn đầy tiếc nuối, cảm thấy mình thật xui xẻo, nếu mình gặp Lý Phàm sớm hơn mấy năm thì tốt biết mấy.
Lý Phàm lườm Trần Hiểu Đồng, cảm thấy chắc chắn cô đang cố ý xông vào, để phá hoại.
Cố Họa Y xấu hổ đến đỏ mặt, ra sức đẩy Lý Phàm ra, hoảng loạn ngồi dậy.
“Lúc nãy, lúc nãy chúng tôi, chúng tôi không làm gì cả.”
Cố Họa Y càng nói càng xấu hổ, không khỏi lườm Lý Phàm.
Lý Phàm bất đắc dĩ phồng má, hận không thể đuổi Trần Hiểu Đồng ra ngoài ngay.
“Hiểu Đồng, cô có chuyện gì thế?”
Giọng điệu Lý Phàm hơi bực bội.
Trần Hiểu Đồng nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt oan ức, rồi đi tới bên Cố Họa Y, kéo tay cô ấy nói: “Chị Họa Y, anh Lý Phàm hung dữ với em.”
Lý Phàm cạn lời nhìn Trần Hiểu Đồng đang giả vờ đáng thương: “Cô đừng giả vờ nữa, người chịu thiệt là tôi đấy được không?
Cô giả vờ oan ức như vây làm gì?”
“Người ta là tới mật báo cho anh, nhưng anh lại hung dữ với người ta, hu hu.”
Trần Hiểu Đồng nhào vào lòng Cố Họa Y, giả vờ khóc lóc.
Cố Họa Y vỗ nhẹ lưng Trần Hiểu Đồng, rồi nháy mắt ra hiệu Lý Phàm hãy nói chuyện tử tế.
“Lý Phàm, anh đừng hung dữ với Hiểu Đồng như vậy, chẳng phải cô ấy có chuyện mới xông vào tìm anh à?”
“Anh thấy cô ta đang cố ý quấy rối chúng ta.”
Lý Phàm nói xong thì bĩu môi, thật sự không tin Trần Hiểu Đồng tới để mật báo.
“Em thật sự tới để mật báo, nếu anh không tin thì xem đi, đây là lịch sử cuộc gọi giữa em và Trương Đức Võ khi nãy, ông ta nói sẽ phái vua trộm tới trộm đồ, còn bảo em phối hợp với người đó, em đâu phải người vong ân bội nghĩa, nên vừa nhận được tin tức đã chạy tới thông báo cho anh ngay.”
Trần Hiểu Đồng nói xong thì lấy điện thoại ra, mở lịch sử cuộc gọi, rồi đưa cho Lý Phàm xem.
Lý Phàm xem xong lịch sử cuộc gọi mới nhận ra, không ngờ Trần Hiểu Đồng đang nói thật, anh thật sự đã hiểu lầm cô.
Lúc Lý Phàm im lặng, Trần Hiểu Đồng dương dương tự đắc ngẩng đầu nói: “Sao nào, sao nào? Anh đã biết lòng tốt của em chưa?”
“Được rồi, cứ coi như cô có lòng tốt, cô nói đi, cụ thể là hai người đã nói những gì?”
Trần Hiểu Đồng bĩu môi, hơi bất mãn nói: “Không nói tới lúc nãy anh đã hiểu lầm em, nhưng em giúp anh chuyện lớn như vậy, có phải anh nên khen thưởng cho em không? Bằng không sau này người ta sẽ không có động lực.”
“Cô muốn thưởng gì? Hay là ngày mai chị Họa Y của cô sẽ dẫn cô ra ngoài dạo phố, tôi sẽ trả mọi chi phí.”
Lý Phàm cười nói.
Trần Hiểu Đồng trợn mắt, cảm thấy Lý Phàm không hề thật lòng.
“Em không muốn đi dạo phố, hay là ngày mai anh xuống bếp nấu đồ ngon cho em và chị Họa Y ăn đi, em chưa được nếm thử tay nghệ của anh.” Trần Hiểu Đồng đảo mắt nói.
Lý Phàm bất đắc dĩ gật đầu: “Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ làm một bữa thịnh soạn, gà vịt cá thịt cô cứ tùy ý chọn, tôi sẽ làm hết cho cô.”
“Hì hì, vậy thì tốt, sáng mai em sẽ đi chợ mua đồ ăn.”
Trần Hiểu Đồng vui vẻ cười hai tiếng, rồi nói tiếp: “Em đã nói với ông ta rằng, anh để ngọc long bích trên bàn trang điểm của chị Họa Y, tối nay chắc chắn vua trộm đó sẽ lẻn vào nhà chúng ta, nên anh Lý Phàm phải bảo vệ tụi em.”
Cố Họa Y khẽ nhíu mày, hơi lo lắng nói: “Như vậy có ổn không? Liệu tối nay có xảy ra chuyện gì không?”
“Có anh ở đây rồi, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, hai người cứ ngủ yên ổn trong phòng như ngày thường là được.”
Lý Phàm lạnh nhạt nói.
“Vậy tối nay anh không ở lại phòng chúng em à? Ngộ nhỡ tên trộm đó nhìn thấy chúng em, rồi nổi ý đồ xấu, thì em và chị Họa Y phải làm thế nào?”
Trần Hiểu Đồng cũng tràn đầy lo lắng, dù gì tối nay cũng có trộm lẻn vào, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ không phải là ký ức tốt đẹp.
Lý Phàm cười nói: “Bọn họ không lẻn vào nổi phòng của hai người đâu, nên hai người cứ yên tâm, cái đó, tôi ra ngoài trước đây.”
Lý Phàm phất tay, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Suy nghĩ muốn làm chút gì đó với Cố Họa Y đã bị phá hỏng, nếu tiếp tục ở trong phòng, chỉ làm Lý Phàm cảm thấy máu trong người sôi trào, không bằng ra ngoài cho mát mẻ một tý.
Lý Phàm đi tới cửa sổ ban công, rồi châm một điếu thuốc, ánh mắt vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai chiếc xe thương vụ đang đậu dưới lầu.
Lý Phàm khẽ nhướng mày, mỉm cười.
“Xem ra đây chính là bọn họ, ngược lại người tới cũng không ít, để xem tối nay mấy người có thể làm được gì?”
Lý Phàm khẽ nói.
Cùng lúc đó, lão trộm Lưu đang xuyên qua cửa kính xe, nhìn về phía tòa nhà đơn nguyên ở gần đó.
“Quẹt thẻ ra vào tòa nhà bình thường không phải là chuyện khó với tôi, cái đó, anh có sơ đồ căn hộ nhà Lý Phàm không?”
Hổ nhìn nhân viên chiến đấu ở bên cạnh, người đó vội lấy điện thoại ra, mở một bản vẽ mặt phẳng tầng trệt.”
“Chỗ được đánh dấu bằng vòng tròn đỏ là nơi ở của Lý Phàm, kết cấu căn nhà rất đơn giản.”
Lão trộm Lưu cầm điện thoại lên bắt đầu quan sát tỉ mỉ, còn phóng to bức ảnh lên nữa, cân nhắc kỹ lưỡng con đường ra vào.
Đây là thói quen đã để lại nhiều năm của lão trộm Lưu, cũng chính là lời dạy trước khi ăn trộm phải để lại đường lui của người xưa mà ông luôn nghe theo, lão trộm Lưu ăn trộm nhiều năm như vậy nhưng chưa từng bị người khác bắt được.
Những lúc gặp nguy hiểm, lão trộm Lưu đều dựa vào con đường chạy trốn mà mình đã vạch sẵn để thoát một kiếp.
Trong lòng lão trộm Lưu suy diễn kỹ lưỡng, khắc ghi trong đầu, rồi trả điện thoại cho nhân viên chiến đấu bên cạnh.
“Độ khó không lớn lắm, tỷ lệ thành công gần như 100%, tôi thấy hai giờ tối nay chúng ta hành động là thích hợp nhất, cậu em Hổ, cậu thấy chúng ta ngồi đợi ở đây, hay đi ra ngoài ăn khuya.”
“Tất nhiên là đợi ở đây rồi, ăn khuya thì có thể nhờ người khác mua về, nếu Lý Phàm cầm đồ chạy trốn, trong lúc chúng ta đi ăn khuya, chẳng phải sẽ không hoàn thành nhiệm vụ à?”
Hổ nói xong thì liếc nhìn lão trộm Lưu, cảm thấy ông ta thật sự không chuyên nghiệp.
Lão trộm Lưu cười lúng túng, rút một điếu thuốc bỏ vào miệng nói: “Hì hì, chẳng qua là vì tôi đã quen với cách trộm tùy hứng lúc trước, chứ không nghiên cứu như cậu Hổ, hôm nay coi như tôi đã được mở mang tầm mắt.”
“Ha ha, sau này ông phải chú ý tính tổ chức kỷ luật, đừng tưởng giờ cũng giống như lúc ông ăn trộm hồi trước, hai rưỡi sáng chúng ta sẽ bắt đầu hành động.”
Hổ nghiêm túc nói.
Lão trộm Lưu thầm gượng cười, cảm thấy Hổ đang chuyện bé xé ra to: “Được, mọi chuyện đều nghe lời cậu Hổ.”