Reng reng reng.
Điện thoại Lư Minh Sinh bỗng đổ chuông, ông lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi, rồi vội xoay người đi qua một bên nghe máy: “Ông Sở, ông muốn căn dặn chuyện gì ạ?”
“Ông là đầu heo à? Tôi bảo ông đi giải quyết vụ việc, mà ông đang làm cái quái gì vậy?”
Sở Trung Thiên tức giận gầm lên.
Sở Trung Thiên ngồi trong xe đợi nửa ngày, thấy Lữ Minh Sinh luôn phớt lờ Lý Phàm, thì nhận ra điều bất ổn, nên mới gọi cho ông ta.
Lữ Minh Sinh thầm kêu khổ, xem ra lần này ông đã nhầm lẫn rồi, có lẽ Hoa Nhật Tâm đó thật sự là Hoa Nhật Tâm, chứ không phải là Long Môn Thiếu chủ mà ông tưởng.
“Tôi… tôi đang nói chuyện trả tiền với họ.”
“Không có gì đâu dì, có lẽ đã xảy ra chút hiểu lầm, chúng ta trò chuyện một lát sẽ ổn thôi.”
Hoa Nhật Tâm nói liều.
Lúc này Lư Minh Sinh đã thở hổn hển sải bước đi tới, tức giận quát vào mặt Hoa Nhật Tâm: “Da mặt cậu dày thật, dám ra vẻ trước mặt ông đây, cậu Lý là người cậu có thể giả mạo à? Cậu chỉ là đồ bỏ đi mà thôi!”
Lư Minh Sinh mắng Hoa Nhật Tâm xong, thì tức giận giơ tay lên, tát vào mặt anh ta.
Bốp!
Một tiếng tát lanh lảnh vang lên, mấy người Vương Cẩn Mai đều ngạc nhiên đến mức hít ngụm khí lạnh.
Vương Cẩn Mai hoàn toàn không hiểu, lúc nãy Lư Minh Sinh còn nịnh bợ Hoa Nhật Tâm như vậy, sao mới chớp mắt đã trở nên như vậy?
Trong lòng mấy người Trương Thúy Hoa cũng nhất thời nguội lạnh.
Lúc nãy bọn họ còn vui vẻ vì có thể nhận được tiền lãi vượt mức, nhưng giờ mắt thấy tình hình thay đổi đột ngột, nói không chừng bọn họ chẳng những không có tiền lãi vượt mức, mà ngay cả tiền gốc cũng mất trắng.
“Một thằng ranh con như cậu cũng dám lừa ông đây, sao cậu không đi hỏi thăm thử xem ông đây là ai? Ở Hán Thành này, người dám lừa gạt Lư Minh Sinh tôi đều không có kết cục tốt đẹp.”
Lúc Lư Minh Sinh quát mắng, Trương Phàm đã giữ Hoa Nhật Tâm lại, chỉ thấy Lư Minh Sinh nổi giận liên tục đấm đá, thoáng chốc đã đánh Hoa Nhật Tâm bầm dập.
“Họ Lư kia, tôi nói cho ông biết, tôi cũng chẳng phải người dễ trêu, ba tôi là Hoa Tử Quốc! Nếu ông dám đánh tôi, tôi sẽ khiến ông không có kết cục tốt đẹp!” Hoa Nhật Tâm cố gắng bảo vệ chút mặt mũi cuối cùng của mình.
“Nhật Tâm lừa ông chỗ nào, rõ ràng ông tự nhận nhầm người, còn ra tay đánh người, ông có còn lý lẽ không đấy?”
Vương Cẩn Mai quát vào mặt Lư Minh Sinh.
Giờ Vương Cẩn Mai đã vinh nhục cùng hưởng với Hoa Nhật Tâm rồi, nếu anh ta mất sạch mặt mũi, thì bà cũng chẳng còn thể diện.
Hơn nữa, giờ thấy Hoa Nhật Tâm và Lư Minh Sinh đã đánh nhau, nên bà chỉ có thể lấy chuyện ông ta đánh người, để có cớ ép ông ta trả tiền.
Vương Cẩn Mai hét xong thì nháy mắt ra hiệu cho mấy người Trương Thúy Hoa, giờ mọi người đều ngồi trên một con thuyền, nên muốn lấy được tiền thì phải vinh nhục cùng hưởng.
Mấy người Trương Thúy Hoa hiểu ra ngay, cùng nhau đi tới kéo Trương Phàm ra, rồi đứng chắn trước mặt Hoa Nhật Tâm.
Vương Cẩn Mai chủ động dẫn một nhóm chị em bắt đầu mắng nhiếc Lư Minh Sinh.
“Tên khốn này, không ngờ ông còn dám đánh người, ông định lừa tiền chúng tôi đến khi nào, đó là tiền dưỡng già của chúng tôi đấy.”
“Ông đã gieo tai họa rồi còn hống hách như thế, tổng giám đốc Hoa giúp chúng tôi lấy lại tiền thì sai chỗ nào, thế mà ông dám đánh cậu ấy, ông xem chúng tôi là không khí à?”
“Các chị em, chúng ta cùng xông lên, xé rách miệng người đàn ông này, không thể bỏ qua chuyện này như thế được, nợ cũ nợ mới đều phải tính hết một lượt!”
Vương Cẩn Mai dẫn hội chị em đồng loạt xông lên, giơ tay thành hình móng vuốt, định cào mạnh lên người và mặt Lư Minh Sinh.
Lư Minh Sinh càng nổi nóng hơn, nhìn chằm chằm Vương Cẩn Mai đang cầm đầu nhóm người, rồi giơ tay lên tát mạnh vào mặt bà ta.
Bốp bốp!
Hai tay ông ta tát hai cái, làm Vương Cẩn Mai xoay hai vòng tại chỗ, rồi hét lên thảm thiết.
Lý Phàm đang thầm vui vẻ khi thấy Hoa Nhật Tâm bị đánh bầm dập, thì bỗng nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Vương Cẩn Mai, nên vội vàng chạy tới.
Mẹ vợ bị đánh là chuyện lớn, không ngờ anh vừa mới lơ là, đã để mẹ vợ mình bị đánh.
Nhưng thấy dấu tay đỏ ửng trên mặt Vương Cẩn Mai, trong lòng Lý Phàm vẫn hơi vui vẻ, dù gì ngày thường anh cũng hay bị bà bắt nạt.
“Dừng tay! Sao ông có thể ra tay đánh người giữa ban ngày ban mặt như thế?”
Lý Phàm lớn tiếng hỏi.
Lư Minh Sinh nhất thời sửng sốt, thấy nhân vật chính xuất hiện thì thu tay về ngay, rồi nở nụ cười lúng túng.
“Ôi cha, tôi nhất thời tức giận nên tinh thần hoảng loạn, đã đắc tội với cậu, mọi chuyện đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu Lý, đều tại thằng ranh này giả mạo cậu Lý, khiến tôi thật sự tức giận.”
Lư Minh Sinh vừa nói vừa không ngừng cúi người với Lý Phàm, làm mấy người Vương Cẩn Mai sửng sốt.
Vương Cẩn Mai che má phải, thẫn thờ nhìn Lư Minh Sinh liên tục cúi người với Lý Phàm, rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cảm thấy cả người đều không khỏe.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Lư Minh Sinh nói đánh liền đánh Hoa Nhật Tâm, còn khinh thường ba cậu ta nữa, nhưng tại sao ông ta lại cung kính tên vô dụng Lý Phàm như thế?
Hơn nữa Lư Minh Sinh gọi Lý Phàm là cậu Lý, hình như lúc nãy ông ta tới đây là vì cậu Lý, chẳng qua là do ông ta nhận nhầm người, tưởng cậu Lý là Hoa Nhật Tâm…
Chuyện lúc nãy như một thước phim tua nhan trong đầu Vương Cẩn Mai.
Sau khi nhớ lại, Vương Cẩn Mai càng mơ hồ hơn, bà thật sự không hiểu tại sao Lư Minh Sinh lại làm thế.
“Mong cậu Lý rộng lượng bỏ qua cho tôi, lúc nãy tôi thật sự có mắt không tròng, không nhận ra cậu Lý trong đám đông ngay, nên mới để cho thằng oắt con đó lợi dụng sơ hở, làm trễ nãi việc lớn của cậu Lý.”
Lư Minh Sinh thấy Lý Phàm không nói gì, thì thầm kêu khổ, định quỳ thẳng trước mặt anh dập đầu lạy.
Nhưng để mọi người khỏi kinh hãi, Lư Minh Sinh chỉ có thể liên tục cúi người xin lỗi, thầm khẩn cầu trời Phật, mong Lý Phàm có thể tha thứ cho ông.
“Ngay cả mẹ vợ tôi ông cũng dám đánh, ông nói thử xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”