Trần Hiểu Đồng sau khi nói xong thì nhìn thấy Lý Phàm hạ tay xuống, lập tức nhanh như cắt lao vào trong vòng ôm của Lý Phàm.
“Ư ư ư, vòng ôm thật ấm áp.”
Trên mặt Trần Hiểu Đồng tràn đầy hạnh phúc, không nhịn được mà chà chà mặt vào ngực Lý Phàm.
Lý Phàm cúi đầu nhìn Trần Hiểu Đồng, thật muốn trực tiếp đẩy Trần Hiểu Đồng ra, có điều thấy vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của Trần Hiểu Đồng, Lý Phàm vẫn không nhẫn tâm.
Thời khắc như này nếu như đẩy Trần Hiểu Đồng ra, sợ là sẽ khiến cô gái ngây thơ này đau lòng, xem như sự quan tâm của ba dành cho con gái đi.
Lý Phàm ngẩng đầu, cố gắng nghĩ Trần Hiểu Đồng là con gái Xuyến Xuyến.
“Thật dễ chịu, thật muốn ôm anh Lý Phàm mãi không buông ra, loại cảm giác này thật là quá quá quá, quá hạnh phúc.”
Trần Hiểu Đồng có hơi không nỡ buông Lý Phàm ra, thật muốn ôm mãi như vậy, nếu như có thể ôm mãi tới khi đầu bạc răng long thì càng tốt.
Lý Phàm vuốt vuốt đầu của Trần Hiểu Đồng, đem mái tóc suôn mượt của Trần Hiểu Đồng làm cho bồng bềnh, nhìn trông càng thêm đáng yêu lanh lợi.
“Được rồi, cái ôm chúc mừng xong rồi, cô nên nói xem là sao chạy được tới đây.”
“Chị Họa Y tới công trường rồi, em một mình đợi ở văn phòng thì rất nhàm chán, nên muốn chạy ra ngoài chơi, ra khỏi cửa thì nhìn thấy đồ đệ tiện nghi đó của anh, anh ta lái xe chở em tới, có điều vừa rồi anh ta bị dọa cho khóc rồi, dáng vẻ thật không được tích sự gì.”
Lý Phàm nghẹn lời nhìn sang Khang Văn Hân vừa lau nước mắt trên mặt vừa đi tới, không ngờ lá gan của tên này lại nhỏ như vậy, có thể bị sự hung tàn của Nộ Lãng dọa cho khóc.
Khang Văn Hân khóc nức đi tới trước mặt Lý Phàm, cúi thấp đầu nói: “Vừa rồi tôi không khóc, đó là bị cát bay vào mắt, tôi dịu mắt nên chảy nước mắt thôi.”
“Hờ, anh đừng giả vờ có được không hả, có cần tôi học theo dáng vẻ vừa rồi của anh không.”
Trần Hiểu Đồng ngẩng đầu nói.
“Đừng, tiểu sư nương cô đừng học theo, giữ chút mặt mũi cho tôi đi.”
Trần Hiểu Đồng hằn học lườm Khang Văn Hân, muốn chặn anh ta nói ra khỏi ba chữ tiểu sư nương, có điều rốt cuộc vẫn là không cản kịp.
Lý Phàm ngoảnh mặt nhìn sang Trần Hiểu Đồng, Trần Hiểu Đồng ngại ngùng nói: “Đều là anh ta muốn gọi như vậy, không có liên quan tới em.”
Khi Lý Phàm đang muốn nói chuyện tử tế với Trần Hiểu Đồng, Sở Trung Thiên cất bước đi tới.
“Cậu Lý, hôm nay cuộc thi đấu bên này xem như kết thúc sớm, không có chuyện gì thì mau chóng đi trước đi.”
Sở Trung Thiên vừa nói vừa đánh mắt với Lý Phàm.
Nộ Lãng là tuyển thủ được cuộc thi đấu quyền anh quốc tế chuẩn bị trọng điểm bồi dưỡng, nhưng xuất sư chưa thắng thân đã chết trước, còn chưa vào trận thi đấu chính thức thì bị Lý Phàm trực tiếp đánh tới mức không sống được.
Nếu như người của cuộc thi đấu quyền anh quốc tế có bất mãn trong lòng, muốn làm ra chút chuyện gì đó, đó không phải là điều Sở Trung Thiên muốn thấy.
Có thể khiến Lý Phàm bình an đánh xong trận thi đấu quyền anh mà không xảy ra chuyện, đã là giấc mơ lớn nhất trong lòng Sở Trung Thiên.
Lý Phàm khẽ gật đầu, kéo Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân đi ra ngoài, rời khỏi nhà thi đấu Bác Kích trước rồi nói.
Tiễn Lý Phàm ra khỏi nhà tập luyện, thấy đám người Lý Phàm lái xe rời khỏi, Sở Trung Thiên mới xoay đầu trở vào trong nhà tập luyện.
Các tay đấm tới tập luyện đã rời đi, Nộ Lãng cũng được nghiêng đi rồi, mấy người đàn ông lực lưỡng đang dọn sạch vết máu trên đất.
Thompson ngồi ở trên ghế hút thuốc, ánh mắt có hơi mơ màng không có tiêu cự, dường như cả đại não đều trống rỗng.
Sở Trung Thiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Thompson, cũng móc ra điếu thuốc ngậm vào trong miệng.
“Sở, công phu của các ông thật là tồn tại, công phu vừa rồi của Lý Phàm thật sự lợi hại, đó chính là Hàng Long Thập Bát Chưởng sao, nhìn trông thật sự rất mạnh.”
Thompson khẽ nói, tay trái còn khua khua vài cái.
Trên trán Sở Trung Thiên xuất hiện đầy vạch đen, đều không biết nên nói chuyện tiếp với Thompson như nào.
“Chắc là tồn tại, nơi này của chúng tôi có rất nhiều ẩn sĩ cao nhân, nghe nói ở trong núi Chung Nam có tám ngàn ẩn sĩ đang tu luyện, tu vi của mỗi người bọn họ đều rất lợi hại, người mạnh nhất sẽ được gọi là Lục Địa Thần Tiên, Kiếm Tiên gì đó, đó là những tồn tạo có thể dời sông lấp bể hủy thiên diệt địa.”
Sở Trung Thiên cũng không nghiêm túc nữa, học theo con đường kể tiểu thuyết võ hiệp như của Lý Phàm cho Thompson, bắt đầu hăng hái kể tiểu thuyết võ hiệp cho Thompson.
“Oa, thật sự có người lợi hại như vậy sao? Vậy Lý Phàm tính là cái gì? Cậu ta có thể được là tiên không?”
“Vậy chắc chắn không thể rồi, cậu Lý tuy rất lợi hại, nhưng cậu ấy chưa từng tu luyện, chắc chắn không thể gọi là tiên.”
Sau khi Sở Trung Thiên nói xong, nơi sâu thăm linh hồn vô cùng sám hối, hy vọng thần phật trên trời đi ngang qua tha thứ cho việc ông ta nói linh tinh.
Gò má của Thompson giật giật, vốn tưởng Lý Phàm lợi hại như vậy, chắc là người xuất sắc trong tám ngàn ẩn sĩ mà Sở Trung Thiên nói, nhưng không ngờ Lý Phàm vậy mà căn bản ngay cả kẻ nhập môn trong tám ngàn ẩn sĩ đều không phải.
Lẽ nào phương đông thần bí lại trâu bò như vậy? Tính như vậy, ít nhất có tám ngàn cao thủ có thực lực cao hơn Lý Phàm.
Thompson lần đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm, trong lòng sinh ra ý nghĩ mau chóng trở về bên kia đại dương, nếu không chỉ cần hơi không cẩn thận thì đem cái mạng nhỏ của mình chôn ở nơi này.
Còn nhiệm vụ gì đó, vẫn là giao cho người khác đi hoàn thành là được rồi, tính mạng của ông ta là báu vật.
Có điều ý nghĩ này chỉ thoáng qua, Thompson biết kết cục của mình nếu như nhiệm vụ thất bại, tuyệt đối sẽ không thoải mái hơn chết.
“Như thế à, phương đông thật thần kỳ, ông cho người sửa lại lôi đài đi, tôi phải đi làm việc rồi.”
Thompson để lại Sở Trung Thiên, vội vàng đi về phía văn phòng cách đó không xa.
Nhìn thấy Thompson đã đi vào văn phòng, Cletti vội đứng dậy: “Tiếp theo phải làm sao đây? Chuyện của Nộ Lãng thật sự là…”
“Không cần nói tên quỷ chết đó nữa, video bọn họ giao thủ vừa rồi chuẩn bị sẵn, để hai tay đấm có thực lực nhất xem thử, bảo bọn họ cân nhắc công phu của Lý Phàm.”
“Tôi đã sắp xếp rồi, bọn họ và đội huấn luyện đang phân tích kỹ thuật chiến đấu của Lý Phàm, tìm điểm yếu của cậu ta tiến hành tập luyện đối phó.”
Cletti đã sắp xếp trước một bước, trước kia đây là một trong những cách thao túng cuộc thi đấu quyền anh, nhưng mấy năm này đã không có quá nhiều tác dụng.
Bởi vì cuộc thi đấu quyền anh đã bồi dưỡng ra tay đấm có sức thống trị, có điều bây giờ bởi vì sự xuất hiện của Lý Phàm, loại phương pháp phân tích truyền thống này lần nữa được dùng.
“Rất tốt, vừa rồi Sở Trung Thiên nói Lý Phàm không phải là lợi hại lợi nhất, nói núi Chung Nam có tám ngàn ẩn sĩ gì đó, cũng không biết những điều ông ta nói là thật hay giả, cậu phái người đi điều tra kỹ càng, địa phương đáng chết này sao lại nguy hiểm như vậy chứ.”
Cletti sững người, cúi đầu nói: “Đại nhân, tôi có lời muốn nói với ông, ở nơi này của bọn họ lưu truyền một câu gọi là mê tín phong kiến, vừa rồi chuyện mà Sở Trung Thiên nói với ông, xem là một loại mê tín phong kiến, ông tuyệt đối đừng có tin.”
“Fuck! Cậu xem tôi là đồ ngốc à! Nhưng Lý Phàm có thể đánh chết Nộ Lãng cậu giải thích như nào?”