Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 650: Chương 650: Vé vào cửa thật giả




Trần Hiểu Đồng kiên quyết từ chối, nhưng Chân Trát Nam vẫn đưa vé vào cửa về phía trước.

“Tôi nghĩ cô hãy xem trước một chút, sau khi xem xong chúng ta lại thận trọng, có được không?”

Từ khi bắt đầu chặn hai người Lý Phàm lại, lòng tin của Chân Trát Nam không ngừng bị đả kích kịch liệt.

Lúc này, vé vào cửa được anh ta đưa ra đã thành con át chủ bài cuối cùng khôi phục lòng tin của anh ta, nếu không thể nghiền ép Lý Phàm, e là anh ta sẽ phải lưu lại bóng ma tâm lý mất.

Lý Phàm nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Chân Trát Nam đang cố sức để lật ngược tình thế.

“Cũng đã nói chúng tôi có vé vào cửa rồi, anh còn nhất định phải ra vẻ cái gì, chúng tôi thế nhưng có vé của ghế VIP số một đấy.”

Lý Phàm hơi không kiên nhẫn nói.

“Ha ha, không phải tôi xem thường anh, nhưng một kẻ vô dụng ăn bám như anh làm sao có thể có vé vào cửa thật, vé vào cửa trong tay anh chính là vé giả, cô Cố, cô đừng để anh ta lừa gạt.

Dù đồ ăn bám Lý Phàm này có muốn tặng cô vé vào cửa, thì cũng là có lòng không có sức, cái gọi là có lòng nhưng không có sức chính là câu miêu tả tốt nhất về anh ta.”

Chân Trát Nam nhấn mạnh chữ “sức”, vì làm nổi bật hàm nghĩa khác.

“Ha ha, một tên đầu cơ thận hư như anh mà còn không biết xấu hổ nói không đủ sức, đề cử anh uống địa hoàng hoàn 6 vị, trị thận hư không chứa đường.”

Lý Phàm nói hết sức nghiêm túc.

Chân Trát Nam đỏ mặt như cua bị nấu chín, giơ cánh tay dữ tợn nói: “Anh nói ai thận hư chứ? Trước nay ông đây chưa từng thận hư, lần nào cũng vượt qua hai giờ.”

“Vậy anh đã uống viên thuốc hoàn nhỏ màu xanh nhỉ, bằng không anh chính là có bệnh, mau đi bệnh viện khám xem, mặt khác, anh thật thận hư, đừng giấu bệnh sợ thầy.”

Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp Trần Hiểu Đồng đỏ lên, ghé vào bên tai Lý Phàm khẽ nói: “Anh quá xấu rồi, nói năng lung tung gì thế?”

“Đều vì tốt cho anh ta, có một số người, cơ thể có bệnh nhưng lại không tự biết, đúng rồi, nhân tiện chúng ta xem vé vào cửa kia một chút, sau đó có thể để anh ta cút xéo đi.”

Lý Phàm hơi mất kiên nhẫn vì Chân Trát Nam cứ ở trước mắt lắc lư, cảm thấy tên này rất làm ảnh hưởng tâm trạng.

Trần Hiểu Đồng thoải mái liếc nhìn vé vào cửa Chân Trát Nam đưa tới, định xem xong sẽ đuổi anh ta đi, nhưng vừa nhìn, Trần Hiểu Đồng đã sững sờ.

Nhìn thấy Trần Hiểu Đồng sững người, Chân Trát Nam không khỏi đắc ý: “Thế nào, giờ cô có gì muốn nói? Nhìn rõ chưa, vé của tôi là ghế VIP số 1 đấy.”

“Không thể, vé ghế VIP số 1 đang trong tay chúng tôi.”

Trần Hiểu Đồng mở to mắt, cố gắng nhìn vé vào cửa đang đung đưa trước mặt, dữ tợn nói: “Đây là vé giả, vé của anh nhất định là vé giả.”

Trần Hiểu Đồng nghĩ, vé kia là Công Tôn Quân đưa tới để làm quà xin lỗi, dù có thế nào cũng không nên là vé giả mới đúng.

Chân Trát Nam trước mặt này có vẻ cũng không phải là người tốt lành gì, tám chín mươi phần trăm là muốn dùng vé vào cửa giả để gây sự, thậm chí còn có thể dùng để đánh tráo vé thật.

Chân Trát Nam lại ngửa đầu cười âm thanh như tiếng heo kêu, lúc này anh ta vô cùng đắc ý, cảm thấy khoảng cách mở mày mở mặt, làm Lý Phàm mất mặt đã không xa.

Chân Trát Nam cho rằng Chu Kiên Cường chắc chắn sẽ không lừa mình, vé đưa mình nhất định là thật, hơn nữa Chu Kiên Cường cũng đã khẳng định là để mình báo thù cho cậu ta. Nếu Chu Kiên Cường đã muốn báo thù, thì chắc chắn không thể đưa vé giả được.

Nên lúc này Chân Trát Nam vô cùng tự tin, cảm thấy lần này chắc chắn có thể lật ngược tình thế, đồng thời giẫm nát Lý Phàm dưới chân.

Chân Trát Nam ngẩng đầu, hết sức khinh thường nói: “Cô dựa vào cái gì nói vé này là vé giả, cô có chứng cứ sao. Vé của tôi hoàn toàn là vé thật, vé của hai người mới là giả.

Người đẹp Cố, cô đừng để hành động và lời nói của tên ăn bám này mê hoặc, bằng không lát nữa khi hai người đến buổi hòa nhạc, bị xét ra là vé giả khi đó sẽ bị xấu hổ, nói không chừng sẽ trở thành tin tức lớn nhất của Hán Thành đó.”

Trần Hiểu Đồng trong lòng rất bất mãn, cảm thấy Chân Trát Nam đúng là càn quấy ngang ngược.

“Cái mà anh cầm mới là vé giả, vé giả, anh có nói thêm nữa cũng không thay đổi được sự thật là anh cầm vé giả.”

Trần Hiểu Đồng tức giận hổn hển nói.

Chân Trát Nam hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: “Chúng ta có thể đánh cược, vé trong tay tôi chắc chắn là thật.”

“Anh muốn đánh cược cái gì? Để tôi nghe thử một chút có đáng giá để tôi đánh cược với anh hay không?”

Ánh mắt Lý Phàm khôi hài nhìn Chân Trát Nam.

Chân Trát Nam hùng hổ, móc chìa khóa xe ra, chỉ vào chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ, rất ngầu bên ngoài nói: “Nếu vé của các người là thật, thì xe Lamborghini của tôi sẽ thuộc về anh, nếu là giả, anh lập tức ly hôn với cô ấy, thế nào!”

“Ha ha, em thấy thế nào?”

Lý Phàm giao quyền quyết định cho Trần Hiểu Đồng.

Trần Hiểu Đồng ngẩng đầu nói: “Nhất định phải cược, anh định nghiệm chứng vé vào cửa này là thật hay giả như thế nào?”

“Nghiệm chứng thật giả rất dễ dàng, bạn tôi là nhân viên soát vé buổi hòa nhạc, hai người hãy đưa vé vào cửa ra, để tôi chụp ảnh gửi cho cậu ta nhìn xem, lập tức có thể biết được thật giả.”

Lý Phàm rất sảng khoái móc vé vào cửa ra, bất kể vé này là thật hay giả anh cũng không có tổn thất gì.

Dù sao vừa nãy Chân Trát Nam không chỉ mặt gọi tên, mà là chỉ vào Trần Hiểu Đồng nói, Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng cũng không phải quan hệ vợ chồng.

Chân Trát Nam chụp cả hai mặt của vé vào cửa, hết sức tự tin gửi cho bạn mình.

Điện thoại di động của Chân Trát Nam nhanh chóng kêu lên, Chân Trát Nam nhếch miệng mỉm cười, kết nối điện thoại, mở loa ngoài, lớn tiếng nói: “Vé vừa gửi cho cậu là giả phải không?”

“Giả?”

Âm thanh trong điện thoại hơi nghi hoặc.

Chân Trát Nam lại đắc ý bật cười lớn, chỉ vào Lý Phàm nói: “Bây giờ anh không còn gì để nói nữa không, còn không thừa nhận anh dùng vé vào cửa giả gạt người đi.”

Người đầu điện thoại bên kia càng thêm mờ mịt, lớn tiếng gọi: “Chân Trát Nam, cậu đang nói với ai thế, vé giả gì chứ? Vé ghế VIP số 1 cậu vừa gửi cho tôi là nhìn thấy ở đâu, đó là vé vào cửa thật, tuyệt đối không có khả năng giả.

Có phải cậu muốn mua vé vào cửa kia hay không?

Mau hỏi giá xem, nếu cậu không cần thì mua hộ tôi, chỗ tôi có khách hàng lớn muốn vé ghế VIP số 1, đưa ra giá rất cao, tùy tiện chuyển một chút có kiếm hơn mấy chục triệu.”

Âm thanh líu lo trong điện thoại không ngừng truyền đến, Chân Trát Nam đã hoàn toàn hóa đá, thật muốn đập nát điện thoại trong tay.

Chết tiệt, đây là tình huống quái quỷ gì?

Sao vé vào cửa trong tay Lý Phàm lại là thật, vậy cái mình cầm chẳng phải là giả sao?

Chu Kiên Cường đang lừa người à?

“Đừng nói nhảm, tôi cúp trước.”

Chân Trát Nam cúp điện thoại, thở hổn hển nhìn Lý Phàm: “Sao vé trong tay anh lại là thật? Không thể nào!”

“Có cái gì không thể, đây là có người tặng tôi để nhận lỗi, anh nói xem có ai tặng quà xin lỗi mà dám tặng vé giả chứ, chà, tôi nói thật anh chắc chắn không tin.”

Lý Phàm thoải mái nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.