Bên trong chiếc Mercedes-Benz S600, trên mặt Lư Minh Sinh ngập tràng sự tươi cười nịnh nọt: “Anh Sở, chúng ta cùng nhau đi xuống đi, còn cần anh Sở đây đưa tôi đi xin lỗi Thiếu chủ nữa.”
“Thiếu chủ không muốn mọi người biết thân phận của mình, cậu gọi anh ta là anh Lý là được, tôi sẽ không xuống đâu, đông người lắm chuyện phức tạp không hay ho gì, cậu tự tính toán là được.
Sở Trung Thiên lúc này cũng không muốn thò đầu ra.
Người thân và bạn bè của Lý Phàm đđều ở đó, nếu quá tôn trọng Lý Phàm thì sẽ bị người khác nhìn ra, còn không đủ tôn trọng thì có thể sẽ bị Lý Phàm ghi sổ.
Cho nên Sở Trung Thiên nghĩ xong liền cảm thấy tốt hơn hết là ở yên trong xe, để khỏi phải xảy ra chuyện không kiểm soát được.
“Vậy tôi sẽ tự mình xử lý, sau này vẫn cần anh Sở nói giúp cho vài lời tốt đẹp.”
Sở Trung Thiên từ từ nhắm hai mắt khoát tay áo, Lư Minh Sinh đẩy cửa xe xuống xe.
Sau khi xuống xe, Lư Minh Sinh vừa đi vừa quan sát đám người Lý Phàm, phân tích rốt cuộc ai là Lý Phàm.
Nhìn thoáng qua Lý Phàm, Lư Minh Sinh lập tức dời ánh mắt đi, đúng là quần áo của Lý Phàm rất bình thường, không hợp với hình tượng Thiếu chủ lịch lãm trong lòng Lư Minh Sinh.
Long Môn Thiếu chủ có xuất thân như thế nào chứ, cho dù là “cải trang vi hành” thì cũng phải là trang phục xa xỉ, không thể mặc đồ bán hạ giá trên vỉa hè được.
Sau khi loại trừ Lý Phàm, ánh mắt của Lư Minh Sinh lại đảo qua Hứa Man, Lư Minh Sinh lắc lắc đầu khi nhìn thấy trang phục thuộc thương hiệu hạng ba của Hứa Man dù đỡ hơn so với đồ vỉa hè.
Cuối cùng, ánh mắt của Lư Minh Sinh khóa chặt Hoa Nhật Tâm.
Theo quan điểm của Lư Minh Sinh, Hoa Nhật Tâm mặc bộ đồ Givenchy, đúng với kỳ vọng, ngoài ra, dáng vẻ của giám đốc công ty đầu tư Trương Phàm, cũng ảnh hưởng đến phán đoán của Lư Minh Sinh.
Lúc trước giao cho Trương Phàm phải bắt chẹt Hoa Nhật Tâm, cho nên Lư Minh Sinh theo bản năng nghĩ rằng người có thể được Trương Phàm đối xử nhiệt tình như vậy, nhất định không thể là Hoa Nhật Tâm mà tám phần là Long Môn Thiếu chủ tính cách khó ở, không muốn công khai đã ám chỉ thân phận cho Trương Phàm.
Sau khi cân nhắc, Lư Minh Sinh lập tức mặt mày hớn hở, bước nhanh về phía Hoa Nhật Tâm.
Trương Phàm vẫn luôn quan sát thái độ của ông chủ, nhìn thấy Lư Minh Sinh đang tươi cười tiến về phía Hoa Nhật Tâm anh ta lập tức khen ngợi thái độ của Hoa Nhật Tâm.
“Tổng giám đốc Hoa đúng là có mặt mũi nha, xem ra ông chủ của chúng tôi đúng là vì tổng giám đốc Hoa mà đến, chúng ta hãy đi gặp ông chủ của chúng tôi đi.”
Trương Phàm lập tức mỉm cười khen ngợi.
Trong lòng Hoa Nhật Tâm đắc ý vô cùng, ngẩng đầu sửa sang lại quần áo, giống như một con thiên nga nhỏ kiêu hãnh.
Tuy rằng trong lòng Hoa Nhật Tâm tự hỏi tại sao Lư Minh Sinh lại đột nhiên xuất hiện, nhưng vừa rồi còn khoác lác như vậy, hiện tại Lư Minh Sinh cũng đã tới, hơn nữa nhìn Lư Minh Sinh còn làm ra vẻ nịnh nọt lấy lòng, Hoa Nhật Tâm đột nhiên cảm thấy nói không chừng tình hình có biến hóa gì đó mà anh ta không biết cũng nên.
Nhưng mặc kệ là biến hóa như thế nào đi nữa, Hoa Nhật Tâm cũng cảm thấy chuyện này có lợi cho mình, ít nhất lần này giả vờ ngầu quá thành công rồi, còn lại thì chỉ cần lá mặt lá trái một phen là được!
Lúc này, lời nói của Trương Phàm đã khiến đám người Vương Cẩn Mai chú ý cao độ.
Thấy Lư Minh Sinh đang sải bước lại thấy dáng vẻ của Hoa Nhật Tâm như đang nghênh đón cấp dưới, đám người Vương Cẩn Mai ngay lập tức mở cờ trong bụng.
“Vẫn là Nhật Tâm lợi hại, lần này còn gọi được cả ông chủ lớn đằng sau tới, cậu quản lý gì đó ơi, phải chăng tiền của chúng tôi có thể rút về được rồi không.”. Truyện Đoản Văn
Vương Cẩn Mai nói một cách tự hào.
Đối với Vương Cẩn Mai mà nói, sự chiến thắng của Hoa Nhật Tâm chính là sựchiến thắng của bà ấy, bởi vì Hoa Nhật Tâm chính là do bà ấy mời đến!
Trương Thúy Hoa và những người khác không do dự nữa, họ tỏ ra nhiệt tình cầu xin sự giúp đỡ, và họ nói những lời tốt đẹp kiểu tiền cũng cần với Hoa Nhật Tâm.
“Vừa rồi là dì đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, bây giờ nhìn lại thì vẫn là tổng giám đốc Hoa có năng lực, về sau tổng giám đốc Hoa khẳng định là tiền đồ vô lượng, khẳng định có thể trở thành người giàu có nhất Hán Thành.”
“Tổng giám đốc Hoa có mặt mũi, có năng lực, lại còn ngọc thụ lâm phong như vậy, không biết đã kết hôn chưa, nhà họ hàng của dì có rất nhiều con gái xinh đẹp, dì có thể giới thiệu cho tổng giám đốc Hoa.”
Vương Cẩn Mai nhướng mày, nghĩ thầm, các người giới thiệu cho Hoa Nhật Tâm cái rắm ấy, nếu không có thằng vô dụng Lý Phàm ngáng đường thì Hoa Nhật Tâm đã là con rể của tôi từ lâu rồi.
“Mấy cô đừng có tơ tưởng Nhật Tâm nữa, Nhật Tâm sẽ không thích những cô gái bình thường, thô thiển đó đâu.”
Cảnh cáo xong đám chị em của mình, Vương Cẩn Mai hung hăng trừng mắt nhìn Lý Phàm, thầm nghĩ đợi lát nữa sẽ xử lý tên vô dụng này, nhất định phải tranh thủ thời cơ tốt hôm nay để đá văng tên vô dụng này ra khỏi nhà!
Lý Phàm thực chất không để ý đến ánh mắt của Vương Cẩn Mai, mà là có chút buồn bực nhìn Lư Minh Sinh, anh không biết chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ Sở Trung Thiên đã có sai sót gì sao?
Thoáng suy nghĩ một chút, Lý Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ chỉ cần có thể lấy lại tiền là được, còn những chuyện khác thì tùy duyên đi.
Lư Minh Sinh đã đi đến chỗ Hoa Nhật Tâm và chủ động đưa tay phải ra.
Hoa Nhật Tâm ngông nghênh, ra vẻ chần chừ rồi nắm nhẹ tay Lư Minh Sinh sau đó lập tức buông ra, hiển nhiên là có chút khinh bỉ Lư Minh Sinh.
Vào lúc này, Hoa Nhật Tâm mặc kệ Lư Minh Sinh vì sao mà đến, ngược lại chỉ muốn giữ vững phong thái, cảm thấy làm như vậy sẽ trấn áp được Lư Minh Sinh và những chuyện về sau mới dễ bàn.
Lư Minh Sinh thật ra cũng không để ý, ngược lại trong lòng thầm nghĩ loại khí chất này, thái độ này, hẳn là Long Môn Thiếu chủ rồi, người bình thường không thể tỏ ra khí chất như vậy.
“Đây là ông chủ của chúng tôi Lư Minh Sinh, ông chủ, vị này chính là…”
Trương Phàm muốn giới thiệu Hoa Nhật Tâm cho Lư Minh Sinh nhưng Lư Minh Sinh nhớ tới lời dặn dò của Sở Trung Thiên, vẫy tay nói: “Cậu không cần giới thiệu, người này tôi có quen.”
Thấy Lư Minh Sinh quen biết Hoa Nhật Tâm, Trương Phàm lập tức rụt cổ, lui về phía sau.
Trương Phàm cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút kỳ quái, vừa rồi Lư Minh Sinh còn muốn mình bắt chẹt Hoa Nhật Tâm, sao lúc này nhìn thấy Hoa Nhật Tâm lại giống như con trai nhìn thấy ba mình vậy, chẳng lẽ Hoa Nhật Tâm lợi hại vậy sao?
Hay là, nhà họ Hoa của anh ta nắm được nhược điểm uy hiếp Lư Minh Sinh?
Khi Trương Phàm đang nghi hoặc khó hiểu, Lư Minh Sinh đã bắt đầu lôi kéo Hoa Nhật Tâm xưng huynh gọi đệ.
“Người anh em, không người nhà anh cũng đầu tư tiền vào công ty chúng tôi, chuyện này chẳng phải là do hiểu lầm sao, nếu biết thì tôi nhất định đã chuyển tiền vào tài khoản của các anh rồi, hiện tại chuyện đã ra như vậy thì tôi nhất định sẽ sẽ lấy công chuộc tội.
Lư Minh Sinh nói xong vỗ ngực, đồng thời trong lòng cân nhắc.
Muốn Thiếu chủ vui vẻ, nhất định không thể trả lại tiền như bình thường được, không chỉ phải trả cả vốn lẫn lời mà còn phải đặc biệt trả thêm vài phần lợi tức mới được!
Hoa Nhật Tâm nhướng mày, trong lòng chợt bừng bừng vui sướng, đây giống như là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh vậy, Lư Minh Sinh này cũng quá nể mặt rồi.
“Ông chủ Lư thật đúng là không tồi, một khi đã như vậy làm nhanh đi, làm xong chúng tôi cũng không ở lại quấy rầy ông chủ Lư nữa.”
Lư Minh Sinh băn khoăn, sao có thể không quấy rầy chứ, phải làm cho anh quấy rầy nhiều hơn nữa mới được.
Tôi làm như vậy, không phải là vì để có thể nịnh bợ Thiếu chủ anh sao, xem ra Thiếu chủ vẫn chưa được hài lòng cho lắm, có lẽ phải tăng thêm nỗ lực mới được!