Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 209: Chương 209: Xem ra mày muốn chết




“Tôi thấy các người nên cút đi”

Lý Phàm nhàn nhạt nói, hai tay đưa ra, phất tới trên mặt hai tên vệ sĩ ở cửa.

Lúc bọn chúng phản ứng lại muốn né tránh thì đã muộn rồi.

Sao lại nhanh như vậy!

Trong lòng hai tên vệ sĩ gào thét, cơ bắp toàn thân căng cứng, chuẩn bị nghênh đón cú đấm của anh.

Bốp bốp!

Hai tiếng vang thanh thúy, sức lực mạnh mẽ đấm vào trên mặt chúng.

Dù đã chuẩn bị, dù đã lấy ra hết thảy thủ đoạn, nhưng chúng vẫn như ngọn cỏ gặp phải cuồng phong vũ bão, bị anh tát bay.

Vệ sĩ nặng nề ngã trên mặt đất, toàn thân đều không ổn, trong đầu chỉ suy nghĩ sức lực người này sao lại mạnh như vậy.

Uỳnh!

Một chân Lý Phàm đá mở cửa lớn phòng bao, chắp tay bước vào trong.

Phòng bao bỗng yên tĩnh, Âu Dương Trung Thành thấy anh đi vào, mắt tức giận đến phun lửa “mẹ mày! Thứ nghèo mạt như mày lại còn dám đến tìm chúng tao, mày muốn tìm chết có phải không!”

Hắn ta tức giận hét lên.

Ba người Tiền tổng hơi say cũng đỏ mắt, đúng là cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt.

“Hôm nay thật thú vị, tiện nhân mày ra vẻ còn chưa đủ sao, cảm thấy mày còn có thể tới cú thứ hai à? Ông đây hôm nay muốn dạy dỗ mày, để mày biết nên làm người thế nào”

Tiền tổng xắn tay áo, cầm bình rượu trên bàn lên võ võ, tư thế lúc nào cũng chuẩn bị ra tay.

Lâm tổng ôm hai mỹ nữ bên cạnh, cười nói: “Tôi kể các em nghe chuyện của một tên ngốc, thằng oät trước mắt này chính là tên phế vật nổi danh Hán Thành, là tên con rể ăn bám, làm việc ở thẩm mỹ viện, còn dựa vào vợ một tháng cho mấy triệu để sống qua ngày, có thể nói, hẳn sống thảm còn không bằng một con chó”

*Ồ, còn có tên thảm như vậy à, nhìn dáng vẻ tên này cũng không tệ, nếu không Lâm tổng giới thiệu hẳn làm trai bao, có một số thương nhân thích đàn ông, chúng ta cũng có thể giúp hắn giới thiệu một chút”

Lý tổng quái dị nói.

“Lão Lý, chủ ý này của ông không tồi, Lý Phàm, thứ rác rưởi cậu có muốn đi làm trai bao không, có rất nhiều bà nhà giàu đói khát thật sự thích dạng như cậu đấy, như vậy Cố Họa Y có đá cậu đi, cậu cũng có nơi để kiếm miếng ăn”

Âu Dương Trung Thành đắc ý cười: “Thứ rác rưởi như mày, chúng tao đã giúp mày sắp xếp xong cuộc đời sau này của mày rồi, không tới nửa tháng sau tất cả sản nghiệp của nhà họ Cố đều là của tao rồi, bao gồm cả vợ mày, nếu mày hiểu chuyện thì bây giờ quỳ xuống dập đầu kêu tao là ba, tao sẽ cho thẳng con trai tự nhiên li ra của mình một cơ hội làm trai bao”

“Ha hả”

Lý Phàm cười lạnh, đi nhanh về phía hẳn ta.

“Mày mẹ mày thật sự tìm chết à!”

Âu Dương Trung Thành híp mắt, cầm bình rượu trên bàn lên, hung hăng đập xuống đất.

Xoảng!

Bình rượu vỡ nát, phát ra tiếng vang cực lớn, Âu Dương Trung Thành lấy điếu thuốc đặt vào miệng, người đẹp bên cạnh chủ động giúp hắn châm lửa.

Thổi ra một làn khói trắng, hắn cười hung ác, nói: “Biết đập ly ra hiệu sao, đồ ngu, mày cho rãng ông đây mất trí nhớ à, lần này mày nhất định sẽ chết dưới chân ông!”

“Không đúng, ông đây giữ lại một hơi thở cho mày, để mày nhìn ông làm sao ngủ vợ mày, tất cả tư thế ông đều phải dùng hết trên người vợ mày!”

Phịch phịch phịch.

Tiếng bước chân vội vã truyền tới, đám vệ sĩ xông vào phòng bao, tay cầm chích điện, ánh mắt hung ác nhìn Lý Phàm.

“Bắt nó lại hung hăng đánh, ông đây hôm nay phải chơi chết nó!”

Âu Dương Trung Thành hét lên.

Tên vệ sĩ gần Lý Phàm nhất ấn nút khởi động máy chích điện, máy phát ra tiếng xèn xẹt, nghe có chút đáng sợ.

Lý Phàm cười lạnh nhìn chúng, khinh thường ngoắc ngoắc ngón tay.

Đám vệ sĩ thấy anh khiêu chiến, cùng quơ máy chích điện xông về phía anh.

Âu Dương Trung Thành bắt chéo hai chân nhìn, tay phải ôm người đẹp bên cạnh, cười híp mắt nói: “Thấy thuộc hạ anh uy phong không”

“Em thấy gia uy phong nhất, trên giường hẳn càng uy phong, tối nay để người ta theo gia được không”

“Hahaha, được, xử xong tên phế vật này, gia sẽ dẫn em đi vui vẻ một phen”

Âu Dương Trung Thành hưng phấn nói, ánh mắt liếc sang cuộc chiến không xa.

Lý Phàm cơn tức bốc lên đầu, sắc mặt trắng bệch, mặt tỏa ra tia sáng như bạch ngọc.

Dưới tia sáng như bạch ngọc tỏa ra sát khí, đám vệ sĩ đối diện với anh, trong lòng đều như đánh trống, bị sát khí trên người anh làm chấn động.

Tên cầm đầu không phải người không có kiến thức, cảm nhận được sát khí anh tỏa ra, trong lòng đã run rẩy rồi.

Nhưng Âu Dương Trung Thành đang nhìn, đám vệ sĩ cũng không dám lùi lại, chỉ có thể kiên trì nhào tới.

Chích điện phóng ra tia sáng lam sẫm, nhưng không đợi nó đánh lên người Lý Phàm, anh đã đánh gãy tay mấy tên vệ sĩ, chích điện rơi lịch bịch xuống đất.

“Muốn chết!”

Lý Phàm tức giận hét lên, xông vào giữa đám vệ sĩ!

Ngày thường thấy đám vệ sĩ nhìn như sói như hổ, nhưng giờ phút này đều như cừu non, sợ sệt nhìn anh xông tới.

Cánh tay anh liên tục ra chiêu, động tác nhanh đến mức gần như không nhìn thấy, mỗi lần trên cánh tay xuất hiện một cái bóng thì sẽ có một tên vệ sĩ ngã xuống.

Còn không đợi Âu Dương Trung Thành hút xong điếu thuốc, đám vệ sĩ đã nằm bệch dưới đất, không một ai còn đứng.

Lý Phàm chậm rãi xoay người lại, đôi mắt âm trầm nhìn hắn.

Toàn thân hắn run rẩy, điếu thuốc bên miệng cũng run rẩy rơi xuống đũng quần.

Đầu thuốc nóng rực nhanh chóng đốt xuyên qua quần, bỏng bắp đùi hắn.

“Xuyt!”

Âu Dương Trung Thành hít vào một tiếng, vội hất điếu thuốc xuống.

“Gia, vị này thật uy mãnh, em hơi sợ”

Cô ả bồi rượu bị sắc mặt Lý Phàm dọa sợ, co rụt người phía sau Âu Dương Trung Thành.

“Đều là một đám phế vật, còn mẹ mày còn nói mình là cao thủ”

Âu Dương Trung Thành phẫn nộ, đáy lòng lại tràn đầy sợ hãi.

Tiền tổng chống đỡ đứng dậy, chỉ vào Lý Phàm nói: “Mày mẹ nó muốn làm gì, nơi này không phải nơi mày gây chuyện, từ đâu tới thì từ đó cút đi!”

Bốp!

Lý Phàm tát lên mặt hắn, Tiền tổng nghiêng người ngã xuống sofa, dọa đám gái bồi rượu sợ hãi hét lên.

“Cho rằng bảo vệ nhiều thì có thể bảo vệ được cái mạng chó của mày à? Quên trước đó tao nói gì rồi sao?”

Lý Phàm nói rồi nắm đầu Âu Dương Trung Thành, cánh tay lắc một cái, kéo tóc hẳn, vứt hẳn xuống đất.

“AI Tóc của tao, đồ phế vật, mày mẹ mày quá phách lối rồi! Thật sự coi ông đây là bùn đất à!”

Hai tay Âu Dương Trung Thành che đỉnh đầu, ánh mắt phẫn nộ nhìn lên Lý Phàm Anh lạnh lùng, giơ chân đạp mạnh lên mặt hản, dùng sức đè hai cái, lạnh lẽo nói: “Xem ra mày muốn chết”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.