Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 503: Chương 503: Yêu cầu quá đáng




Khang Vĩnh Kiền hơi bực bội cất điện thoại lại.

Lúc nãy Khang Văn Hân đã trả lời nói Lý Phàm không đến bệnh viện, ngược lại bảo Âu Dương Trí đến gặp anh, chuyện này làm Khang Vĩnh Kiền cực kỳ muốn xách dao chém chết Lý Phàm.

Vào bệnh viện, Âu Dương Trí nhìn Khang Vĩnh Kiền bằng ánh mắt dò hỏi.

Khang Vĩnh Kiền bất đắc dĩ thở dài, rũ đầu nói: “Lý Phàm không muốn đến, bảo chúng ta sang đó gặp cậu ta, tên nhóc này quá đáng thật, cậu ta tưởng cậu ta là ai chứ!”

Mấy đệ tử của Âu Dương Trí cũng tức giận, lớn tiếng trách mắng Lý Phàm.

“Tên khốn nạn này, lại còn không chịu đến gặp sư phụ, đúng là quá nể mặt anh ta mà!”

“Là Lương Tĩnh Như cho anh ta lá gan này hay sao! Lại dám ăn nói ngông cuồng như thế, sư phụ, chúng ta đi xử lý anh ta!”

“Đúng là phải dạy dỗ anh ta đàng hoàng, nếu không sư phụ sẽ không còn mặt mũi nào nữa!”

Nhìn đám đệ tử vén tay áo chuẩn bị đi đánh nhau, Âu Dương Trí lắc đầu cười khổ.

“Các cậu xúc động như thế làm gì? Nhìn Cảnh sư huynh của mấy cậu đi, trong số các cậu có ai dám nói là mình mạnh hơn Cảnh sư huynh hay không?”

Mấy đệ tử lập tức không nói gì, tuy Cảnh sư huynh không phải đại sư huynh, nhưng công phu lại không chênh lệch với đại sư huynh, cơ bản là xấp xỉ nhau, mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

Bây giờ Cảnh sư huynh không phải đối thủ của Lý Phàm, vậy miễn bàn đến mấy đệ tử còn lại.

Cảnh sư huynh cũng nắm chặt nắm tay đấm mạnh vào giường bệnh.

“Cái tên Lý Phàm đáng chết kia rốt cuộc có lai lịch gì!”

“Tạm thời đừng sốt ruột, nếu cậu ta bảo chúng ta đến gặp cậu ta thì đi thôi.”

Tuy trong lòng Âu Dương Trí có hơi khó chịu, nhưng lại không hề để lộ ra ngoài.

Trước khi ông thăm dò rõ ràng lai lịch của Lý Phàm, Âu Dương Trí không muốn làm bất cứ hành vi lỗ mãng nào hết.

Nếu chỉ có một mình Lý Phàm, Âu Dương Trí sẽ nghĩ đủ mọi cách để giết chết anh.

Âu Dương Trí hiểu rất rõ Lý Phàm không phải là người chui ra từ cục đá, nói không chừng còn có sư môn, nếu thật sự trêu chọc phải môn phái lánh đời nào, vậy Âu Dương Trí không thể nào gánh vác nổi hậu quả.

Cũng vì có nhiều mối băn khoăn như thế, Âu Dương Trí mới do dự không quyết đoán như thế này.

“Sư phụ, chưởng môn Thông Bối Quyền Hàn Thế Kiệt đang ở đây, nếu không thì tìm Hàn Thế Kiệt xử lý Lý Phàm đi.”

Cảnh sư huynh cũng hiểu được nỗi băn khoăn của Âu Dương Trí, cho nên đưa ra ý kiến.

Âu Dương Trí trầm ngâm một lúc, khẽ gật đầu nói: “Cũng có thể, chuẩn bị xe, đến gặp Hàn Thế Kiệt trước.”

Đám Khang Vĩnh Kiền lập tức vây quanh Âu Dương Trí ra khỏi phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện gọi xe chạy đến chỗ Hàn Thế Kiệt.

Không lâu sau, đoàn xe dừng lại trước cửa nhà Hàn Thế Kiệt.

Mấy đệ tử của Hàn Thế Kiệt hơi căng thẳng nhìn đám Âu Dương Trí bước xuống xe.

“Không biết là tiền bối nào đến thăm vậy?”

Một người đệ tử chắp tay hỏi.

“Tôi là Âu Dương Trí, đến thăm chưởng môn Thông Bối Quyền Hàn Thế Kiệt.”

Đệ tử Hàn Thế Kiệt hơi thầm kinh ngạc, bọn họ đều nghe nhắc đến tiếng tăm của Âu Dương Trí, đây chính là tiền bối đại sư phát huy võ thuật đó.”

“Thì ra là đại sư Âu Dương, mời mọi người vào ngồi chơi, chúng tôi lập tức thông báo cho sư phụ biết đại sư Âu Dương đến thăm.”

Âu Dương Trí khẽ gật đầu, chắp tay sau lưng dẫn một đám đệ tử đi vào sân.

Đệ tử Hàn Thế Kiệt chạy nhanh vào sân sau, xông vào phòng Hàn Thế Kiệt.

Hàn Thế Kiệt đang ngồi xếp bằng đả tọa trên nệm hương bồ giật mình vì tiếng bước chân của đệ tử, hơi khó chịu nói: “Hoảng cái gì mà hoảng? Trời sập à?”

“Không phải trời sập, là đại sư Âu Dương đến, đại sư Âu Dương Trí.”

“Cái gì, là Âu Dương Trí phát huy võ thuật ở nước ngoài, thu nhận rất nhiều đệ tử kia sao?”

Hàn Thế Kiệt vừa nói, vừa từ nêm hương bồ đứng dậy.

“Chính là đại sư Âu Dương Trí kia, ông ấy nói đến thăm sư phụ, tôi thấy hình như cũng không có ác ý.”

“Nhanh nhanh nhanh, mau đi ra ngoài cùng tôi.”

Hàn Thế Kiệt chỉnh sưa quàn áo, dẫn đệ tử bước nhanh ra khỏi phòng, đi thẳng đến sân trước.

Đến sân trước, nhìn thấy Âu Dương Trí đang ngồi trên ghế dựa Hàn Thế Kiệt cuống quít chắp tay nói: “Không biết đại sư Âu Dương Trí đến thăm, vãn bối không tiếp đón từ xa.”

“Ha ha ha, chưởng môn Hàn khách sáo rồi, là do tôi không báo trước đã đến.”

Âu Dương Trí khách sáo chắp tay đáp lễ.

“Đại sư Âu Dương Trí, ông đang định lá rụng về cội, đinh cư ở Hán Thành sao?” Hàn Thế Kiệt hơi tò mò hỏi.

“Cũng có ý định này, nhưng hôm nay tôi không đến đây vì việc này, chỉ muốn hỏi thăm chưởng môn Hàn về một người.

“Hả?”

Hàn Thế Kiệt hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: “Hỏi thăm về người trong Hán Thành sao? Tôi cũng có một vài cách.”

“Là người của Hán Thành, con rể nhà họ Cố, Lý Phàm, không biết chưởng môn Hàn có nghe nói đến người này chưa.”

Nụ cười của Hàn Thế Kiệt lập tức cứng đờ lại trên mặt.

Đối với Hàn Thế Kiệt mà nói, cái tên Lý Phàm giống như một cơn ác mộng, chỉ cần nghe thấy tên Lý Phàm, Hàn Thế Kiệt lập tức cảm thấy trong lòng bị một đống bóng đen bao phủ.

Âu Dương Trí đã nhận ra vẻ mặt Hàn Thế Kiệt hơi sai sai, nhíu mày hỏi: “Xem ra chưởng môn Hàn biết người này.”

“Ha ha.”

Hàn Thế Kiệt cười gượng: “Biết, đương nhiên là biết, mấy năm nay cậu ta cũng khá nổi tiếng trong Hán Tthành, là một tên vô dụng ai cũng biết đến, nhưng…”

“Nhưng cái gì? Mời chưởng môn Hàn cứ việc nói thẳng.”

Âu Dương Trí không muốn nói vòng vo, hỏi thẳng.

“Nhưng tôi cảm thấy đều là tin vịt, hoặc cũng có thể nói, đó là một kiểu che giấu của Lý Phàm, nói một câu mất mặt, tôi cũng từng thua nặng trong tay Lý Phàm, phải đưa phương thuốc tổ truyền ra ngoài mới xem như chấm dứt được ân oán giữa hai chúng tôi.”

Hàn Thế Kiệt cũng không có ý định giấu chuyện mất mặt này đi, nếu thật sự vì muốn chút mặt mũi mà giấu chuyện này đi, để Âu Dương Trí bảo ông đi đối phó với Lý Phàm, vậy mới phiền phức, làm không tốt thì trước sau đều không được, rơi vào tình huống đắc tội với cả hai bên.

Trong lòng Âu Dương Trí và đám Khang Vĩnh Kiền đều căng thẳng, ý định để cho địa đầu xà Hàn Thế Kiệt này giúp đỡ coi như hoàn toàn thất bại.

“Không biết chưởng môn Hàn có cái nhìn thế nào về thân phận bối cảnh của Lý Phàm? Cảm thấy cậu tâ là đệ tử giỏi của môn phái nào?”

Âu Dương Trí tiếp tục hỏi.

“Chuyện này, cũng thật không dám giấu, tôi vừa thấy Lý Phàm đánh một chiêu đã hoảng sợ, thậm chí nói, Lý Phàm làm thế cũng không tính là chiêu thức gì, chỉ tùy ý nhúc nhích ngón tay, đệ tử giỏi nhất của tôi đã bị đánh ngất đi.”

“Vốn tôi còn định đánh nhau với Lý Phàm, nhưng sau chiêu đó, tôi lập tức dẹp suy nghĩ này đi, dứt khoát nhận thua, có câu nói giang hồ càng chạy càng già, lá gan càng ngày càng nhỏ, tôi cũng nhát gan lắm.”

Hàn Thế Kiệt tự vạch áo cho người xem lưng, làm đám Âu Dương Trí ngồi nghe trợn mắt há miệng nhìn trân trối.

Cảm thấy cách thức quen thuộc đó, mùi vị quen thuộc đó, cũng bị một chiêu đánh bại giống hệt Cảnh sư huynh.

“Tên Lý Phàm này thật sự rất bí ẩn, chương môn Hàn, tôi có một yêu cầu quá đáng, muốn nhờ ông giúp đỡ.”

Âu Dương Trí đảo mắt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.