Hoàng đế ra lệnh.
Thả Tô lão thừa tướng với phu nhân ra ngoài.
Mang theo thân thể đầy mệt mỏi, đêm đến Tiêu Lăng Vũ mới về tới phủ.
Hắn chưa kịp nghỉ ngơi, lại nghe nói Vương phi tỉnh, vì thế cả một giây hắn cũng không nghỉ vội chạy đến Phượng Thanh Uyển.
Vừa vào viện thì đã nghe thấy âm thanh nói chuyện.
Trừ Vương phi, còn có một nam nhân xa lạ ——
“Tiểu Thanh Nhi, ngươi làm ta lo lắng chết đi được, may mắn ngươi không có việc gì, nhìn gương mặt gầy của ngươi, thật sự làm người khác phải đau lòng.” Mặc Ly nhéo mặt Tô Vân Thanh.
“Đủ rồi, nhưng dù sao ta cũng cảm ơn ngươi việc mấy hôm trước, Tiêu Lăng Vũ đúng là không phải người! Sớm muộn gì cũng có một ngày ta rời khỏi nơi này.” Tô Vân Thanh rầu rĩ không vui nói.
Mặc Ly liếc mắt nhìn Tiêu Lăng Vũ đang đứng sau khối đá, chính mình cố ý không giảm âm lượng giọng nói, một màn này tất cả đều lọt vào mắt hắn.
Tiêu Lăng Vũ nhìn hành động thân thiết của hai hai người, tức giận đến phát run.
Chính mình đối với xử với hắn như thế vẫn chưa đủ sao?
Phản bội chính mình, nhục mạ chính mình, một lần lại một lần khiêu khích giới hạn của mình, tất cả mình đều nhẫn nhịn.
Hiện giờ, hắn vẫn muốn đi cùng người khác…
Tiêu Lăng Vũ xoay người rời đi, với trường hợp này, cho dù là người nam nhân nào cũng không có dũng khí xuất hiện.
Ninh Viễn yên lặng đi sau vương gia, chỉ thấy trên đầu vương gia đã mọc một cái sừng màu xanh sáng rực.
“Tiểu Thanh Nhi, đoán chừng không lâu nữa sẽ có tin tốt, ngươi cứ chờ.” Mặc Ly cong ngón tay điểm nhẹ lên mũi Tô Vân Thanh.
Tô Vân Thanh mờ mịt ngẩng đầu: “Cái gì?”
“Không nói cho ngươi. Trừ khi, Tiểu Thanh Nhi ngươi hôn ta một cái.” Mặc Ly duỗi mặt của mình ra phía trước.
Tô Vân Thanh vỗ một cái vào trán hắn: “Ngươi lại không đúng đắn ta sẽ không để ý tới ngươi nữa!”
Ngày hôm sau, Tô Vân Thanh liền biết tin tốt trong miệng Mặc Ly là gì.
Người ở Lăng Hiên Các đến, để lại một bức hưu thư.
“Thiếu gia! Ngươi đừng ngủ nữa, xảy ra chuyện lớn rồi!” Thanh Chi cầm hưu thư vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, liều mạng lay người Tô Vân Thanh.
Tô Vân Thanh mơ mơ màng màng bị người lay tỉnh, xoa đôi mắt hỏi: “Làm sao vậy Thanh Chi, đến giờ ăn cơm sao?”
“Còn ăn cơm gì nữa, vương gia muốn hưu ngươi!” Thanh Chi nhìn thiếu gia lười nhà mình, hận sắt không thành thép nói.
Nghe được hắn muốn hưu, hai mắt Tô Vân Thanh lập tức tỏa ánh sáng tinh thần tỉnh táo hơn gấp trăm lần hỏi: “Hưu thư đâu, ở đâu, mau đưa cho ta xem!”
Nhưng mà hưu thư này chỉ mới viết được một nữa.
Trừ bỏ hưu thư, còn có một tờ giấy khác.
Trên giấy viết yêu cầu Tô Vân Thanh ba ngày sau bồi hắn tham gia dạ yến, sau khi xong Tiêu Lăng Vũ mới có thể viết nửa phần hưu thư còn lại.
“Dạ yến? Có phải sẽ có rất nhiều món ăn ngon không?” Xoay quanh trong đầu Tô Vân Thanh chỉ có một đống sơn hào hải vị.
Thanh Chi khóc không ra nước mắt, đã đến giờ nào rồi mà thiếu gia nhà mình còn nghĩ đến việc ăn.
Lần dạ yến này tổ chức vô cùng hoành tráng, ngoài hoàng tử công chúa trong cung, có không ít đại thần cũng đến chúc mừng, hoàng đế còn cố ý mới cao tăng đắc đạo của chùa đại minh pháp, vì thập tam hoàng tụng kinh cầu phúc.
Thanh Chi sơ tóc cho Tô Vân Thanh, căm giận nói: “Cho dù mấy ngày nữa Vương gia sẽ hưu ngươi, nhưng hiện tại thiếu gia vẫn là Vương phi, vương gia còn mang theo Dung phu nhân đi dạ yến là có ý gì?”
“Thanh Chi, người vào phủ lâu như vậy rồi, sao còn không biết thứ gì nên hỏi thứ gì không nên hỏi chứ?” Tô Vân Thanh cầm một cây trâm cực nhã nhặn cổ xưa, cắm dưới ngọc quan.
“Đứng cùng chổ với thiếu gia, nô tỳ không thể không nói, không thể không hỏi!” Thanh Chi buông lược thật mạnh, tỏa ra một cổ quật cường.
“Ai, cái tính tình này của ngươi… Thôi thôi. Chỉ là tối nay đi hoàng cung, nơi đó không giống như những nơi khác, ta sợ đến lúc đó ngươi làm ra chuyện gì ngay cả ta cũng không bảo vệ được ngươi.” Tô Vân Thanh trấn an vỗ vỗ lòng bàn tay Thanh Chi.
Thanh Chi cắn môi dưới không nói lời nào, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu như thiếu gia được sủng ái, thì đâu cần phải cẩn thận như thế, Vương gia một tay che trời, chỉ là một nô bộc thôi nhưng bước tới hoàng cung cũng phải đi hiên ngang.
Đáng thương thiếu gia nhà mình, càng sẽ không làm vương gia vui, hiện tại còn bị hưu, trở thành hạ đường phụ.
Phượng Tê Quốc thống trị cả khối đại lục, trăm ngàn năm tới quốc thái dân an, yến hội này dĩ nhiên hết sức xa hoa lãng phí, ăn uống linh đình, mạn diệu động lòng người vũ nữ nhấc lên từng trận làn gió thơm.
Tô Vân Thanh bị người khác chen lấn đẩy qua lại, không lâu sau liền lạc khỏi Tiêu Lăng Vũ.