(Ở chương trước mình có thêm một đoạn nhỏ ở cuối, do hôm bữa mình sơ suất nhìn không thấy đoạn này, xin lỗi mọi người nhiều, mọi người qua lại chương 10: đọc tiếp nha????)
Sáng sớm tinh mơ, đã có nha hoàn đến rửa mặt chải tóc trang điểm cho Tô Vân Thanh, Tiêu Lăng Vũ cố ý chọn cho hắn một bộ quần áo màu xanh lam nhạt tương ứng với màu áo choàng của hắn, bên hông đeo một miếng bạch ngọc.
Ngày thường tóc Tô Vân Thanh chỉ cột tùy ý, nhưng hôm nay lại dùng ngọc quan, nhìn có vẻ tươi sáng hơn gấp trăm lần, khuôn mặt tuấn tú.
Sau khi hai người sửa soạn xong, Tiêu Lăng Vũ đưa Tô Vân Thanh tới trước xe ngựa, đỡ hắn lên.
Tâm trạng Tiêu Lăng Vũ có chút thấp thỏm bất an, còn khẩn trương hơn cả lúc đại hôn.
Tô Vân Thanh ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa, thỉnh thoảng lại trộm liếc mắt đánh giá Tiêu Lăng Vũ.
Nhìn vài lần, cho đến khi Tiêu Lăng Vũ cảm thấy có chút lâng lâng, thầm nghĩ chắc chắn hôm nay mình rất soái, mới có thể làm Tô Vân Thanh nhìn với con mắt khác.
Nhưng mà…
Một mùi khó chịu tràn ngập trong xe, Tô Vân Thanh khẽ che cái mũi.
“Mau! Mau dừng xe!” Tiêu Lăng Vũ nhíu mày khẩn trương ôm bụng.
Tô Vân Thanh liều mạng cắn môi dưới nghẹn cười, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Ai nha, Vương gia ngươi làm sao vậy?”
Tiêu Lăng Vũ không kịp trả lời hắn, lập tức nhảy xuống xe ngựa, kéo Ninh Viễn hỏi: “Gần đây có nhà xí nào không?”
Lúc này cuối cùng Tô Vân Thanh không nín được nữa, vỗ cửa sổ cười điên cuồng, nhưng không dám phát ra âm thanh, tay đập đến phát đỏ.
Hai người chật vật hỏi một vòng, cuối cùng tìm được nhà xí, Tiêu Lăng Vũ cũng được thoát.
Khi trở về sắc mặt Tiêu Lăng Vũ trắng bệch, thái dương đổ đầy mồ hôi lạnh, tay vịn khung xe mới bò vào được.
Tô Vân Thanh nhanh chóng thu hồi dáng vẻ tươi cười, còn cầm khăn lụa lau mồ hồi cho Tiêu Lăng Vũ: “Vương gia đã ăn phải thứ gì rồi nên làm đau bụng sao?”
Thấy Tô Vân Thanh quan tâm đến mình, dĩ nhiên Tiêu Lăng Vũ sẽ không nghĩ trà hắn uống hôm qua có bỏ thuốc xổ, ôn nhu nói: “Không sao, có thể do hôm qua bổn vương bị lạnh, ngươi đừng lo.”
Tô Vân Thanh nhếch môi cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Dĩ nhiên hắn sẽ không lo, dược hiệu chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
(Tôi sẽ không nói là wattpad.com và truyenkk đang reup truyện của tôi đăng bên webtruyen đâu nha)
Nụ cười của hắn làm Tiêu Lăng Vũ xem đến ngây ngốc… Tại sao trước kia gắn lại không phát hiện, Tô Vân Thanh có dung mạo mỹ đến vậy, đặc biệt là khi cười, hai bên má xuất hiện lúm đồng tiền rất đáng yêu, trong sáng lại ngây thơ.
Thì ra dung mạo Tô Vân Thanh lại đẹp đến động lòng người như vậy, đôi mắt ở hiện tại so với trước kia càng linh động, làm tăng thêm không ít thần thái, mỗi nụ cười đều câu đi hồn phách người khác.
Tiêu Lăng Vũ có chút vừa ý.
Đi hết một đoạn đường, hai người cuối cùng cũng đến phủ Thừa tướng, liền nhìn thấy tô lão thừa tướng cùng thừa tướng phu nhân đứng ở cửa nghênh đón. Nhón chân mong chờ nhi tử trở về, trong lòng hai vợ chồng già vừa vui mừng vừa thấp thỏm.
Từ nhỏ đến lớn Tô Vân Thanh chưa từng rời khỏi tầm mắt của họ quá xa, hiện tại gả đi, cũng không biết hắn sống tốt hay không, túc thân vương có bắt nạt hắn hay không…
“Tham kiến túc thân vương!” Tô thừa tướng chấp tay hành lễ, đối với người con rể này chẳng có chút sắc mặt tốt nào.
“Miễn lễ.” Tiêu Lăng Vũ xuống xe ngựa trước, tiếp theo duỗi tay đưa Tô Vân Thanh xuống.
“Thanh nhi, mau đến nương xem, xem người có gầy đi không?” Thừa tướng phu nhân vừa mới mở lời, hốc mắt liền đỏ.
Nàng đã hơn 40 tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, ăn mặc đều dùng tơ lụa tốt nhất, càng thể hiện dung mạo tuyệt trần, gương mặt lương thiện, làm người nhìn cực kỳ thoải mái.
Tô Vân Thanh chịu đựng sự chán ghét trong lòng đối với Tiêu Lăng Vũ, tùy ý hắn đỡ mình đến trước mặt cha mẹ.
Cuối cùng, cảm tình hắn đối với Tiêu Lăng Vũ chẳng là gì, người lo lắng nhất đều là cha mẹ.
“Cha, nương, nhi tử bất hiếu, làm các ngươi lo lắng.” Tô Vân Thanh nhìn đôi mắt tô mẫu ửng đỏ, nội tâm cũng cực kỳ xúc động, trong tiềm thức lại có cảm giác muốn thân cận.
“Thanh Nhi, ngươi… Ngươi, sao ngươi lại nói được nhìu lời như vậy?” Tô phụ không thể tin nhìn Tô Vân Thanh.
Tô Vân Thanh cho Tiêu Lăng Vũ một ánh mắt, Tiêu Lăng Vũ hiểu ý, tiến đến nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân không cần lo lắng, từ khi Vân Thanh gả tới đây thần trí thanh tỉnh hơn rất nhiều, mấy ngày trước còn nói nhớ cha mẹ, không bằng chúng ta đi vào chậm rãi nói.”
Vừa dứt lời, bụng Tiêu Lăng Vũ lại bắt đầu quặn đau…
Mà Tô Vân Thanh cười xấu xa giữ chặt Tiêu Lăng Vũ: “Phu quân, ngươi muốn đi đâu vậy?”