Thiếu Chủ Nghỉ Phép: Sát Thủ Đi Học

Chương 12: Chương 12: Thời gian bị vùi lấp




Nắng khẽ tắt. Đêm nhẹ buông.

Đèn đường thắp sáng cả vùng trời, âm thanh đô thị nhộn nhịp.

Trên lối đi dành cho người đi bộ đông đúc, thiếu nữ mặc một thân váy trắng mềm mại đang nhẹ bước đi. Cô như tách biệt giữa chốn đông người, im lặng lạ thường, mà sự cô tịch cũng từ đó mà phát ra càng rõ rệt.

Ánh mắt đen óng long lanh phảng phất dung chứa cả bầu trời, bóng dáng hư hư ảo ảo, huyền bí vô cùng; tựa như chỉ cần chạm nhẹ sẽ tan biến.

"Em gái, đi với bọn anh một đêm này.."

Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt lôi đi, đến khi kịp phản ứng đã bị đẩy ngã.

"Buông.." Cô bắt đầu vùng vẫy, chỉ là nó chẳng mấy tác dụng với tên du côn lề đường lăn lộn. Sức lực của cô cũng đã bị ca phẫu thuật ban nãy lấy đi hết.

A..súng! Tay sờ túi váy, trống rỗng. Phải rồi, cô trốn từ bệnh viện ra, làm sao mà có súng. Băng Ly bất lực đón nhận.

*Bốp* Bỗng nhiên, thân thể được thả tự do, rơi vào lòng ngực cứng rắn.

Băng Ly ngơ ngác. Mọi thứ quá đỗi tối tăm, chỉ còn sự ấm áp bất chợt.

"Khốn kiếp, cô không biết đánh trả à, lần trước.." Lãnh Thiên nghẹn lời. Lúc nãy, suýt nữa đã...

Mối nghi ngờ Băng Ly của hắn suýt nữa hủy hoại ! Hắn đã thấy cô, cô tựa như con nai nhỏ bị lạc mẹ bị người xấu hại, chỉ là, hắn đã chần chừ không cứu cô.

"Ha..tôi mệt!" Cô tùy ý dựa đầu vào người Lãnh Thiên, thản nhiên nhắm mắt ngủ.

Nhưng hành động này của Băng Ly lọt vào mắt hắn lại có tầng ý nghĩa khác. Cô...cư nhiên thoải mái ngủ, đối với hắn, cô không có một chút cảnh giác nào sao?

Tiếng bước chân dồn dập lại gần, sau:"Lãnh Thiếu Chủ, mời ngài buông tiểu thư nhà ta ra."

"Dựa vào cái gì!?" Hắn không muốn, hắn luyến tiếc.

"Lãnh Thiên, ngươi đừng cho rằng mình tài giỏi nhất, nể mặt cha ngươi, ta sẽ không tính. Mau buông Ly nhi ra." Thấy thái độ ngạo mạn của Lãnh Thiên, Băng lão không nói gì, chỉ nhíu mày hắng giọng.

"Tấn công!" Trông Lãnh Thiên vẫn thần thờ như cũ, ông lạnh giọng ra lệnh.

"Ông là cha Băng Ly?" Hắn ngước đầu hỏi.

"Ta biết cha cậu." Ông đạm bạc trả lời. Thái đô đối xử ngoại nhân không khác Băng Ly là mấy. Đây chính là cha nào con nấy trong miệng người xưa sao!?

"Ý ông là?" Lãnh Thiên nhíu mày khó hiểu.

Băng lão lắc đầu vẻ mặt tiếc không rèn sắt thành thép. Chưa đợi hắn hiểu biểu hiện của ông ta có nghĩa gì, trước mắt đã là một mảnh tối đen.

"Con của Lãnh lão thực ngốc nghếch!" Ông chép miệng, hết sức chê bai, ra hiệu cho thuộc hạ vác Lãnh Thiên về, còn bản thân thì cẩn trọng ôm lấy Băng Ly, đau lòng không thôi.

Kỳ hạn của con bé, sắp hết rồi!

Tình hình xảy ra trước mặt khiến Băng Ly phải dở khóc dở cười, hơn hết bị chọc tức không nhẹ.

Con nhóc Lãnh Tiếu bám chân cô cũng là chuyện thường ngày, thế nhưng vì cớ gì mà Lãnh Thiên hắn cũng chen một chân vào hả!?

Là chưa đủ loạn hay sao!?

Cô mệt mỏi ngồi xuống băng ghế trong vườn ẩm, hai kẻ bám đuôi cũng rất tự nhiên ngồi chung.

Trong lòng ẩn ẩn tức giận, nhưng lại lười so đo cùng bọn họ, tay không dấu vết đè lên ngực, đầu óc có điểm mơ hồ, miệng bất giác than:"Khát.."

"Tiểu Ly cô khát à? Để tôi gọi Từ Từ đem nước đến."

Từ từ đem nước đến? Còn không phải muốn cô khát chết sao? E rằng bản thân Băng Ly cũng không biết chính suy nghĩ của mình đã toát lên sự ỷ lại vào Lãnh Thiên.

Biết cô hiểu nhầm ý của mình, Lãnh Thiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, gọi điện cho Thanh Từ, ném một câu:"Cho cậu hai phút mua nước đem đến đây."

Từ Thanh đổ mồ hôi lạnh, quan sát xung quanh. Thiếu Chủ, người đang ở đâu a? Bản thân người chạy loạn, cũng đừng nên trách phạt người khác chứ.

Bỗng nhiên ném cho hắn mấy câu không đầu không cuối, bảo hắn phải làm sao đây a?

Thấy xa xa có một cô gái đang đi tới, Thanh Từ vác "mỹ nhan" ra, tươi tắn hỏi:"Bạn học xinh đẹp, có thể cho tôi biết góc 75°21'33'' của Sky là ở đâu không?"

"Vườn khu S." La Nguyên cười nhã nhặn.

"Cảm ơn bạn học xinh đẹp" Vừa nói xong, liền vọt đi.

La Nguyên cau mày tức giận, cô còn tưởng hắn bị sắc đẹp cô mê hoặc nên mượn cớ hỏi đường để làm quen, nào ngờ...

Một lúc sau, khi thấy hắn chân chó chạy theo Băng Ly, La Nguyên mới bị tức giận không nhẹ. Câu "bạn học xinh đẹp" khi nãy, hiện tại cô mới cảm thấy nó có bao nhiêu châm chọc.

So với Băng Ly, thì cô chẳng là gì cả.

Băng Ly sở hữu nét đẹp thuần khiết, đôi mắt to, sắc nét như vạn sao lấp lánh rạng ngời, khóe môi mỏng hững hờ như ẩn chứa ý cười khinh miệt trần thế.

Cô chẳng để ai vào mắt cả, một người hoàn toàn tách biệt với thế gian bụi bẩn.

Chính xác là, Băng Ly là một búp bê thiên sứ điển hình. Dù không làm gì cũng đã tự phát ra ánh sáng làm nổi bật bản thân.

"Đồ con khốn, hồ ly tinh." La Nguyên giận dữ mắng.

"Cô nói gì?" Lúc này cô mới phát hiện ra phía sau Băng Ly còn hai người ngoài Thanh Từ.

Mà người mới lên tiếng là Lãnh Tiếu đang tươi cười ngọt ngào, thế nhưng, đem lại cho cô cảm giác lạnh lẽo không thôi.

"Chị có nói gì đâu. Em là ai thế?" Lấy lại phong độ của mình, La Nguyên nói chuyện toát lên vẻ tao nhã, hoàn toàn giả tạo, khắp nơi lộ ra vẻ kệch cỡm khiến người khinh chê.

"Cô tốt nhất nên đừng xuất hiện trước mắt tôi." Lãnh Thiên rét lạnh cảnh cáo, toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt dọa La Nguyên đổ cả mồ hôi.

"Tôi chỉ muốn xin lỗi vị bạn học này thôi mà." Tuy nhiên cô ta vẫn trưng bày bộ dạng ủy khuất.

"Không cần. Cô, cút!" Lần này là nhân vật chính của chúng ta cất lời.

Lãnh Tiếu bám chặt lấy tay Băng Ly, chị ấy thật soái a! Cô càng ngày càng thích người chị dâu này rồi, làm sao bây giờ!?

*Ring* Lãnh Tiếu nhìn tên hiển thị trên màn hình, mỉm cười vui vẻ đáp.

"À, chúng ta tốt bụng, ném cho cá làm thức ăn đi." Người xinh xắn mà nói ra lời toàn là khủng bố người khác.

Lãnh Thiên lắc đầu cười. Con bé này----thế nhưng, với tư cách là người anh trai, hắn nói:"Đừng để lại dấu vết cho ngươi ta truy tìm."

"Vâng. Em đi chơi lát về. Chị dâu a, chị cần phải hảo hảo bồi dưỡng tình cảm cùng anh trai nga." Lãnh Tiếu tung tăng chạy đi.

Băng Ly chỉ nhíu mày, trong mắt lóe lên chút thấu hiểu tăm tối. Song lại quay sang La Nguyên, mặt như cũ lãnh mạt:"Còn chưa cút?"

"Cô..." La Nguyên tức giận đến nghiến răng, khớp xương cũng kêu răng rắc. Nhưng cô ta cũng chẳng thể làm gì hơn nên chỉ đành quay người rời, bên người Băng Ly còn có 2 vệ sĩ đứng lù lù ra đó kìa!

"Cậu cũng nên cút đi chứ." Lãnh Thiên nhíu mày. Sao Thanh Từ lại không biết điều như vậy.

"Thiếu Chủ, người rất không công bằng, người ngồi đây tán gái, còn tôi phải làm chân chạy vặt."

Xung quanh Lãnh Thiên bắt đầu tỏa ra hàn khí lãnh liệt, nói tiếp:"Trở về tổng bộ."

Thanh Từ chính thức rơi vào hầm băng, bộ dáng chân chó:"Thiếu Chủ đừng mà! Tôi đi liền a."

Chưa đợi Thanh Từ có phản ứng gì, Lãnh Thiên rất tự nhiên nắm tay kéo Băng Ly đi.

"Ly có mệt không?" Lãnh Thiên hiếm lúc ôn nhu quan tâm.

Băng Ly lắc đầu. Cô không hiểu. Tối đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Thế nào mà thái độ của hắn lại thay đổi đến chóng mặt vậy nhỉ?

"Ly có muốn đi đâu chơi không?"

Băng Ly lại lắc đầu.

"Thôi Ly, đi cùng tôi." Lãnh Thiên mỉm cười dắt từng bước từng bước. Hắn biết mắt cô có vấn đề, cô sẽ không nhận ra hắn, nhưng chỉ cần có thời gian thì chắc chắn sẽ có thể nhớ ra hắn rồi.

Thời gian sẽ trả lời mọi câu hỏi đã lấp đầy bụi trong quá khứ.

Lãnh Thiên hắn có rất nhiều thời gian, hắn nguyện ý đợi cô. Chỉ sợ, hắn không biết rằng, thời gian của Băng Ly chẳng còn bao nhiêu.

... ...

Nhìn bóng lưng hai người, Hoa Dao Âm dụi dụi mắt, đẩy đẩy tay Sai Nhi Tình, run giọng: "Ta không nhìn lầm đấy chứ. Phải chăng là đang mơ nhỉ?"

*Bốp*

Sai Nhi Tình "nhẹ nhàng" cho Hoa Dao Âm một cái tát, kiều mị cười.

"Ngươi không nhìn lầm đâu."

Cũng không quan tâm sự rát nhè nhẹ trên mặt, Hoa Dao Âm trợn mắt: "OMG! Không phải mơ...kia, thế là sao?"

Băng Ly có bao giờ cho người khác chạm vào người? Thế nhưng lại ngoan ngoãn để Lãnh Thiên thoải mái lôi kéo!

Còn nữa, một người lãnh tình như Lãnh Thiên cũng có lúc dịu dàng...

OMG..Loạn rồi, loạn cả rồi!

*Bốp* Lại thêm một cái, thành ra hai má Dao Âm đỏ hồng đều.

Cô trừng mắt nhìn Sai Nhi Tình:"Cô làm gì đánh tôi."

"Tỉnh táo chút đi. Người quen nhìn vào còn không dám khẳng định cô là Chủ nhân Tử Động đấy! Chậc..thực chẳng ra làm sao!" Sai Nhi Tình bĩu môi chế giễu.

"Hừ, còn hơn cô. Muốn mà không được." Đối với sự chế giễu của Sai Nhi Tình, Hoa Dao Âm là khinh thường đáp trả.

"Tích điểm xếp loại chỉ cao hơn tôi một bậc thôi mà, có gì mà ra oai chứ."

"Ừ thì một bậc, nhưng là được làm Chủ Nhân của cô. Có giỏi thì nhào vô" Hoa Dao Âm giơ ngón trỏ ngoắc ngoắc.

Thanh Từ từ xa nhìn hai người con gái xinh đẹp mà động thủ tàn ác, không khỏi rùng mình, tự hỏi:"Con gái đều bạo lực như vậy sao!?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.