"Tiêm Ảnh, cục cưng sẽ không sao. . . . . . Em yên tâm, tôi sẽ không để cho cục cưng có chuyện . . . . . ." Ám Dạ Tuyệt thì thào nói thầm, hai tay dính đầy máu tươi gắt gao ôm lấy cô.
Nước mắt thê lương dần dần chảy xuống theo khóe mắt, "Ít giả mù sao mưa đi, đây không phải là kết quả mà anh muốn sao? Lần này anh được như ý rồi. . . . . ." Đôi mắt dần dần khép lại, giọng nói yếu ớt như tơ nhện, bị gió thổi một cái, liền bay theo gió.
"Tiêm Ảnh ——" tiếng gọi hoảng sợ phá thủng chân trời mênh mông lặng lẽ, giống như mở đầu cho lễ tế.
*****************************
"Tích tắc, tích tắc, tích tắc. . . . . ." Từ máy móc kiểm tra lạnh lẽo phát ra tiếng tim đập nhẹ nhàng mà ổn định.
Nước thuốc lóng lánh từ bình truyền dịch chậm rãi chảy theo dòng, dịch truyền chảy vào tĩnh mạch màu xanh nhỏ, dịch truyền chảy theo máu rồi lan ra toàn thân.
Khuôn mặt trắng bệch giống như sứ trắng, không có một chút áu. Lông mi dài nhỏ rung động một chút, mí mắt hơi hơi rung rung.
"Tiêm Ảnh, em tỉnh?" Ám Dạ Tuyệt căng thẳng cầm lấy tay cô.
Ánh mắt mờ mịt trống rỗng, lơ đễnh nhìn chằm chằm lên trần nhà, toàn bộ đều không có tiêu điểm, môi khô khẽ nhếch, "Cục cưng. . . . . ."
Giọng nói giống như muỗi kêu, giống như một làn khói nhẹ rải rác trong không khí.
"Tiêm Ảnh, không cần muốn cục cưng, có được hay không?"
Đột nhiên Nguyệt Tiêm Ảnh quay đầu, nắm chặt tay hắn, "Anh nói cái gì, cục cưng của tôi đâu?" Bàn tay mảnh khảnh của cô phủ lên trên bụng, bụng hơi nhô lên bây giờ đã bằng phẳng rồi.
"Cục cưng không còn. . . . . . Cục cưng của tôi không còn, anh mau trả cục cưng lại cho tôi. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh gắt gao nắm chặt tay hắn, "Anh trả cục cưng lại cho tôi."
Nguyệt Tiêm Ảnh điên cuồng mà kêu la , gào thét, kích động không thôi. Nước mắt đầy trong vành mắt cũng tuôn rơi xuống, giống như sợi dây hạt châu bị chặt đứt, suy sụp rơi xuống, im hơi lặng tiếng. . . . . .
"Tiêm Ảnh, em bình tĩnh một chút, không nên như vậy. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt ra sức ôm lấy Nguyệt Tiêm Ảnh.
Trước mặt Nguyệt Tiêm Ảnh bỗng tối sầm, đột nhiên ngất đi.
Ám Dạ Tuyệt căng thẳng nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh trong lòng, xoay người hỏi Hạ Khiêm Dật, "Cô ấy rất không dễ dàng tỉnh lại, sao lại ngất nửa?"
"Tâm trạng của cô ấy rất không ổn định, bây giờ. . . . . . Cứ để cho cô ấy bình tĩnh một chút đi!" Ngay lúc Hạ Khiêm Dật nhìn thấy cả người Nguyệt Tiêm Ảnh dính đầy máu tươi, dường như tim của hắn ta cũng bị hung hăng xé rách, hơi lạnh liền lan lên từ lòng bàn chân.
Hắn ta không muốn nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh tuyệt vọng như vậy, thê lương như vậy.
Trái tim của hắn ta cũng sẽ đau nhức.
Hạ Khiêm Dật không rõ vì sao Ám Dạ Tuyệt lại đối với cô như vậy, rõ ràng trong lòng có cô, vì sao vẫn còn tàn nhẫn ép cô bỏ đi đứa bé trong bụng chứ?
Có lẽ, từ đầu đến cuối, trái tim của hắn vẫn không có độ ấm.
****************************
"Không phải là cậu có chút bất mãn với tôi chứ?" Ngọn đèn óng ánh trên hành lang bệnh viện chiếu nghiêng vào khuôn mặt hắn, vòng quanh đường nét lạnh lùng.
Đôi mắt tối tăm của Hạ Khiêm Dật hiện lên chút lạnh lùng, "Tuyệt thiếu, vì sao anh phải đối với cô ấy như vậy, nếu lựa chọn muốn sống với cô ấy cả đời, vì sao lại không thể tiếp nhận đứa nhỏ trong bụng của cô ấy?"
"Cậu cảm thấy là tôi ép cô ấy bỏ đứa bé sao?" Sắc bén chân mày thâm thúy nhếch lên.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Hạ Khiêm Dật hỏi lại một câu.
Ám Dạ Tuyệt cau mày, rống lớn nói: "Tôi chưa từng nghĩ phải ép Nguyệt Tiêm Ảnh bỏ đi đứa bé trong bụng, cho dù cục cưng này có thể là của Ám Dạ Lệ . Không biết vì sao, rõ ràng là tôi cho cô ấy uống thuốc an thần, cô ấy lại cho rằng tôi muốn làm hại đứa bé trong bụng của cô ấy. . . . . ."