Thiêu Đốt Tình Yêu: Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Chương 46: Chương 46: Cô ấy không hề muốn tỉnh lại.




"Ừm. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh đau đớn khẽ ngâm ra tiếng, trong cơ thể cô có một ngọn lửa nóng rực đang hừng hực bốc cháy, mỗi một tế bào đều thổi phồng, xé rách , toàn thân không có chỗ nào là không đau.

Nguyệt Tiêm Ảnh hôn mê bất tỉnh ngủ rất không yên, lông mày nhíu chặt, cánh môi trở nên khô cạn khẽ nhếch, miệng chi chi ô ô đang nói gì đó, giọng nói giống như muỗi kêu, không nghe rõ cô đang thì thầm cái gì.

Bởi vì sốt cao không ngừng, trên gương mặt cô ửng lên hai đóa đỏ hồng, dường như toàn thân bị lửa nóng thiêu nướng, ngay cả hơi thở cũng nóng rực .

Ám Dạ Tuyệt canh giữ bên cạnh cô không rời một tấc, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cô.

Nhìn cô chịu đủ ốm đau hành hạ, đôi mắt nặng nề u ám của hắn dần dần trơn như nước, con ngươi tối tăm lấp lánh giống như ngọc lưu ly.

Vô tình, ba chữ "Nguyệt Tiêm Ảnh" kia dần dần đi vào tim của hắn, ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.

Ám Dạ Tuyệt lắc đầu, không thể! Trái tim của hắn vào mười mấy năm trước, đồng thời cùng nổ mạnh với chiếc xe kia, bị nghiền nát thành mảnh nhỏ rồi, làm sao có thể vì cô gái trước mắt chỉ mới ở chung mấy tháng, mà trái tim lại nhảy lên chứ?

Không có khả năng!

Đêm yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến có thế nghe thấy tiếng hít thở.

Của hắn, vững vàng mà giấu đi, luôn luôn bao bọc bản thân thật chặt chẽ, bảo vệ chính mình.

Của cô, mỏng manh mà ngắn ngủi, dường như đang đắm chìm ở giữa bóng tối vĩnh viễn không có ánh sáng.

Bọn họ là cùng loại, rõ ràng trái tim rất mềm yếu, lại muốn ra vẻ kiên cường, bố trí một tầng bụi cây gai ở trên trái tim yếu ớt, dùng nó làm lá chắn bảo vệ bản thân, hai người muốn ôm sưởi ấm lẫn nhau, nào ngờ lại chỉ biết tổn thương lẫn nhau. . . . . .

"Gõ, gõ. . . . . ." Hạ Khiêm Dật đứng ở cửa, gõ gõ cửa tượng trưng.

Thật ra hắn ta vẫn đứng ở ngoài cửa, phát hiện mỗi một biến đổi nét mặt trên mặt Ám Dạ Tuyệt, hắn ta chắc chắn hắn đã yêu cô, mà ngạo mạn như hắn, ở trong lòng luôn luôn không thừa nhận loại cảm giác này.

Ám Dạ Tuyệt ngửa đầu liếc nhìn một cái bình truyền dịch gần hết, nặng nề nói: "Vào đi!" Lông mày của hắn nhíu chặt thành một đường, "Đã một ngày một đêm, sao cô ấy vẫn sốt cao không ngừng?"

Hạ Khiêm Dật thuần thục đổi bình truyền dịch, ánh mắt rơi vào khuôn mặt ốm của Nguyệt Tiêm Ảnh, đáy mắt lóe ra ánh sáng nhu hòa, "Có lẽ, cô ấy không hề muốn tỉnh lại!" Giọng nói của hắn ta nặng nề giống như một tiếng cảm thán không phát ra hơi thở.

Đáy mắt Ám Dạ Tuyệt tối sầm lại, duy trì im lặng.

************************************

Sáng sớm hôm sau.

Mưa thu kéo mấy ngày đã ngừng, mây đen tản ra, bầu trời trong, được mưa thu rửa sạch đặc biệt có vẻ trong xanh, mặt trời tản ra ánh sáng nhu hòa, giống như được cái rây lọc qua.

Truyền dịch cả đêm, Nguyệt Tiêm Ảnh đã hạ sốt, nhưng là sắc mặt lại càng lúc càng trắng bệch.

"Ừm. . . . . ." Bật ra một tiếng đau đớn khàn khàn, Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy cổ họng mình bị hạt cát lấp kín, mới mở miệng đã có hạt cọ sát, đau quá.

Cô chậm rãi mở to mắt, đôi mắt nhập nhèm sương mù nhìn lên trần nhà, nơi này trang trí quen thuộc.

"Em tỉnh dậy!" Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.

Ám Dạ Tuyệt đang đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa nghe thấy tiếng độn, lập tức vui sướng bổ nhào tới bên giường cô.

Nguyệt Tiêm Ảnh lại chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi nhắm chặt hai mắt lại.

Phản ứng theo bản năng này, giống như cái búa nặng, đập vào trong lòng Ám Dạ Tuyệt.

Cô hận hắn!

Đối với điểm này Ám Dạ Tuyệt rất chắc chắn.

Nhưng mà, cô không hận hắn, Ám Dạ Tuyệt cũng hận chính mình.

"Mở mắt ra nhìn tôi!" Ám Dạ Tuyệt ra lệnh. Hắn cường thế, bá đạo, quyền uy, tuyệt đối không cho phép có một chút phản kháng.

Mí mắt Nguyệt Tiêm Ảnh run nhè nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt.

"Tôi lệnh cho em mở mắt ra nhìn tôi, có nghe hay không!" Lần này, không hài lòng của Ám Dạ Tuyệt biến thành chứa đầy lửa giận rống to .

Nguyệt Tiêm Ảnh quay đầu, mở mắt ra nhìnvẻ mặt ủ dột của Ám Dạ Tuyệt, nhưng mà đôi mắt cô, trống rỗng, không có tinh thần. . . . . . Ở trước mặt hắn, cô giống như một cái thể xác, linh hồn đã rời đi từ lâu.

Phản ứng của cô chọc giận Ám Dạ Tuyệt, hắn nắm chặt hai đấm, kiềm chế lửa giận sốt ruột trong lồng ngực, hắn sợ phẫn nộ ăn mòn lý trí hắn, lại làm ra chuyện tổn thương cô.

"Ài ——" Ám Dạ Tuyệt thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn duy trì tư thế, đôi mắt trống rỗng nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, cho dù ánh mặt trời rất ấm áp, nhưng mà không đi vào ánh mắt cô, đồng thời, cũng không làm lòng cô ấm lên.

***************************

Hầm giam lạnh lẽo ẩm ướt không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai.

"Đau. . . . . . Van xin các người, thả tôi có được hay không. . . . . . Tay của tôi bị phế rồi. . . . . ." Lãnh Mỹ Diễm bị trới trên cột đá Nguyệt Tiêm Ảnh từng bị cột, máu vẫn từ trên miệng vết thương ở cổ tay chảy xuống theo dòng.

Cô ta lúc này, chật vật không chịu nổi, tóc hỗn độn, quần áo không ngay ngắn, khuôn mặt vốn trang điểm tỉ mỉ lúc này đã bị nước mắt tẩy rửa,bị hôn mê, ánh mắt tối đen, giống như quỷ.

"Đã phế rồi." Hạ Khiêm Dật nhàn nhạt nói.

Đối với sát thủ mà nói, đôi ta không thể giết người, thì tương đường với bị tàn phế.

“Nói! Là ai phái cô giết Tuyệt thiếu !" Lăng Phong Ngãi bắt đầu đánh đập tra hỏi.

Lãnh Mỹ Diễm lập tức lắc đầu, "Tôi không nói, các người đánh chết tôi tôi cũng sẽ không nói !" Thái độ của cô ta rất kiên quyết.

"Cô. . . . . ." Quỷ Tứ khinh thường liếc cô ta một cái, "Cô còn chưa đủ tư cách để cho chúng tôi ra tay! Có lẽ, cô sẽ thích cái này. . . . . ." Hắn ta lấy một bình acid sulfuric ra, từ từ tới gần Lãnh Mỹ Diễm.

"Cái này. . . . . . Chỉ cần đổ xuống một cái, cả khuôn mặt của cô liền bị hủy, không phân biệt được đâu là cái mũi, đâu nào là đôi mắt. . . . . . Giống như yêu quái!"

"Không cần. . . . . . Tôi không muốn. . . . . ." Nước mắt tuôn rơi xuống, Lãnh Mỹ Diễm ra sức vùng vẫy , "Các người cứ dứt khoát giết tôi đi!"

Ám Dạ Tuyệt ở trong bóng tối chậm rãi mở miệng, "Cô đã xuất hiện trong biệt thự Lệ đường chủ, như thế. . . . . . Sẽ không thoát khỏi liên quan đến hắn." Hắn vừa nói xong, lập tức xoay người, "Cô ta không có giá trị lợi dụng, hủy mặt cô ta, đánh gảy gân tay gân chân của cô ta, cắt đầu lưỡi của cô ta, rồi vứt đi!"

Đây là hậu quả dám động tới người phụ nữ của hắn!

"Không cần. . . . . . Ám Dạ Tuyệt, các người không thể đối với tôi như vậy. . . . . ." Lãnh Mỹ Diễm sợ hãi mà toàn thân phát run, hoảng loạn hét lớn: "Tôi là người phụ nữ của anh hai anh. . . . . . Anh không thể tuyệt tình như vậy. . . . . ."

Ám Dạ Tuyệt bỗng dừng bước lại, xoay người: "Cô nói cái gì? Ám Dạ Lệ. . . . . . Cô biết anh ta ở đâu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.