Vẻ mặt của đám người áo đen đều trắng bệch, run rẩy cúi đầu đứng thẳng, "Thuộc hạ lập tức đi tìm."
"Lệ, cô ấy cũng không phải là đứa bé vài tuổi, mất tích vài ngày chỉ đi ra ngoài chơi mà thôi, có phải anh đã coi chừng cô ấy quá chặt rồi hay không?" Hạ Lan Xích bưng ly cà phê lên nhàn nhã nhấp một ngụm, thời gian năm năm làm giảm đi tuổi trẻ ngông cuồng của hắn ta, bây giờ hắn ta có vẻ trưởng thành vững vàng hơn.
Trên mặt nạ mày bạc hiên lên tia sáng sắc bén, "Ngộ nhỡ Tuyết nhi gặp cậu ta. . . . . ."
"Anh nói Ám Dạ Tuyệt?" Hạ Lan Xích cười khẽ một tiếng, "Cái này anh cứ yên tâm, năm năm rồi cô ấy cũng không có chút ấn tượng nào về chuyện trước kia, cho dù gặp Ám Dạ Tuyệt, đối với cô ấy mà nói anh ta cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi. Lệ, năm năm rồi , tôi cảm thấy anh có thể cưới cô ấy vào cửa rồi."
Lửa giận của Ám Dạ Lệ dần dần tiêu tan, phất tay để cho đám thuộc hạ lui ra, "Dường như cho đến bây giờ tôi còn chưa nắm giữ được lòng của cô ấy."
"Vậy thì có sao, chiếm lấy người của cô ấy trước thì trái tim cũng tự nhiên thuộc về anh."
Đôi con ngươi tối tăm nặng trĩu, "Tôi muốn cô ấy cam tâm tình nguyện."
Ám Dạ Lệ mạnh mẽ trên thương trường vừa gặp phải vấn đề tình cảm, lập tức sợ hãi rụt rè. Hắn cũng không phải là một người nhát gan, chỉ là quá yêu cô, yêu đến đè nén tình cảm của mình dung túng thả lỏng cô.
"Lệ, tôi thấy anh sắp biến thành con dâu chịu đựng mẹ chồng rồi."
Ánh mắt sắc bén bắn về phía Hạ Lan Xích, Ám Dạ Lệ thở dài một hơi, "Nếu cô ấy muốn ra ngoài chơi, vậy thì bây giờ không cần tìm cô ấy. Đơi cô ấy chơi mệt mỏi, sẽ trở về ."
*************************
"Sao anh còn không đi?" Dạ Tường Vi hờn giận mà nhìn hắn.
Bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ dần dần bị bóng đêm ập xuống, trên trời treo một ánh trăng cong mảnh khảnh. Vài chấm ngôi sao thưa thớt rãi trên bầu trời.
Ám Dạ Tuyệt đối với lệnh đuổi khách của cô không những mắt điếc tai ngơ, ngược lại còn đặt mông ngồi ở trên giường, "Vì sao anh phải đi? Đây là phòng ngủ của anh."
"Anh tính ngủ ở đây?" Dạ Tường V cảnh giác lui lui về phía sau vài bước, "Anh. . . . . . Anh, không phải còn muốn muốn. . . . . ."
Khóe môi Ám Dạ Tuyệt cong lên, "Anh không nghĩ là muốn nhưng em đã có yêu cầu, anh sẽ thỏa mãn em"
"Cái gì chứ, ai nói tôi muốn, rõ ràng chính là anh. . . . . ." Khuôn mặt Dạ Tường Vi đỏ ửng xấu hổ nói.
Ám Dạ Tuyệt thừa lúc cô thao thao bất tuyệt, trực tiếp vén chăn lên chui vào ổ chăn, khép mắt lại ngủ.
"Này! Anh ngủ giường, chẳng lẽ muốn để cho tôi ngủ sô pha, anh có thể thương hương tiếc ngọc một chút hay không." Dạ Tường Vi buồn bực bĩu môi, đi lên phía trước vén hết chăn trên người hắn, kéo cánh tay hắn.
Ai ngờ, Ám Dạ Tuyệt dùng sức kéo ngược lại một chút, cô không giữ được thăng bằng mà ngã xuống trên người hắn.
"Em không muốn ngủ sô pha vậy thì cùng anh ngủ trên giường đi." Ám Dạ Tuyệt siết chặt hai tay gắt gao ôm chặt cô.
"Anh buông! Ai muốn ngủ với anh chứ." Dạ Tường Vi không ngừng vùng vẫy.
"Bảo bối, đừng nhúc nhích, em có biết làm như vậy sẽ làm cho anh muốn. . . . . ."
Câu nói này làm cho Dạ Tường Vi hoảng sợ, lập tức câm như hến ru rú ở trong lòng hắn không dám động đậy, "Tôi không động thì đêm nay anh sẽ không đụng vào tôi sao?"
Ám Dạ Tuyệt kéo chăn lên trên thân hai người, "Để cho anh ôm là được. . . . . ." Hắn hít sâu một hơi, hơi thở năm năm trước vẫn không biến mất, mùi hương thoang thoảng đạm mạc khiến cho lòng của hắn liền yên tĩnh, "Để cho anh ôm, được không?"
Thái độ của hắn cùng lúc trước tuyệt đối là rất khác nhau, giống như đang khẩn cầu cô, bỗng nhiên lộ ra dịu dàng làm trong lòng Dạ Tường Vi cảm thấy khiếp sợ, giống như mơ mộng lại mất đi ý thức phản khán mà ngây ngốc gật gật đầu.
Ám Dạ tuyệt an tâm khép mắt lại, gắt gao ôm chặt cô, dường như làm như vậy có thể tiếp cận lòng cô thêm một chút, trong lúc đó hơi thở cùng mùi thơm hắn tràn quanh cơ thể cô, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới.
**************************************
Lưới sắc đen vững chắc đầy dây leo, phía trên nối thêm lá cây xanh thẳm và còn có đóa hoa tường vi đỏ tươi rậm rạp tranh nhau nở rộ sáng rực.
Ánh mặt trời thản nhiên chiếu xuống trên đóa hoa tường vi, rực rỡ lại càng thêm ướt át xinh tươi.
"Thật đẹp a!" Dạ Tường Vi mặc áo ngủ lụa mỏng đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn vườn hoa tường vi nhỏ cách đó không xa, hình như nơi đó có một sức hấp dẫn mê hoặc lòng người đã thu hút ánh mắt của cô.
"Em thích hoa tường vi?" Ám Dạ Tuyệt im lặng đứng ở sau lưng cô choàng lên trên người cô một cái áo khoác.
Dạ Tường Vi vừa nghe thấy tiếng của hắn lập tức thu ý cười trên mặt lại, bực mình trợn mắt nhìn hắn. Rõ ràng cô rất chống cự hắn lại không hiểu sao tối hôm qua lại đồng ý để hắn ôm mình ngủ. Hơn nửa, cô lại ở trong lòng người xa lạ này ngủ đến say nồng như vậy. Từ trước đến nay, mỗi đêm đi ngủ cô đều bị ác mộng quấn lấy, nhưng tối hôm qua cô lại thật sự ngủ đến đắm chìm trong giấc mộng, dường như cái ôm ấp kia có thể làm cho cô có cảm giác an toàn, có thể làm cho cô yên tâm.
Ám Dạ Tuyệt đối với phản ứng lạnh lùng của cô thì không cho là đúng, nói: "Nhà thiết kế vừa mới đưa tới quần áo mùa xuân mới nhất mùa này, em có muốn đi xem hay không?"
Dạ Tường Vi ngoảnh mặt làm ngơ với câu hỏi của hắn, chỉ chỉ vườn hoa tường vi phía trước hỏi: "Đó là chỗ nào?"
Ám Dạ Tuyệt nhìn theo tầm mắt của cô, ánh mắt tối tăm dần dần trở nên nặng nề, "Đó là một nơi có chứa đựng trí nhớ rực rỡ tốt đẹp."
"Trí nhớ cũng cần rực rỡ sao? Trí nhớ có tác dụng gì?" Dạ Tường Vi lẩm bẩm hỏi.
"Trí nhớ là một phần của sinh mạng, trí nhớ chính là dấu vết sinh mạng của em."
Lông mày hơi nhíu lại, "Năm năm trước tôi mất trí nhớ, có nghĩa là tôi là một người không hoàn chỉnh hay không?" Cô bắt đầu nảy sinh cảm giác sợ hãi thật lớn, cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ là kiến trúc hư vô mờ mịt trên tầng mây, ngộ nhỡ có một ngày tầng mây này tan ra, những áp lực gánh nặng sẽ xam nhập vào cuộc sống bây giờ của cô.
Bỗng dưng trên người Dạ Tường Vi lộ ra cô đơn cùng bất lực làm cho lòng của Ám Dạ Tuyệt siết chặt, hắn vòng ôm cô từ phía sau, "Nếu đã quên, thì quên đi. Có lẽ quên những cái cái không vui này, là một loại giải thoát cho bản thân cũng là cho người khác một cơ hội nửa, đây không phải là một chuyện tốt sao."