Máu chảy theo dòng , nhuộm đỏ bàn tay đang che miệng vết thương, máu loãng nồng đậm chảy theo dòng đi ra từ giữa kẻ tay. . . . . .
Nguyệt Tiêm Ảnh suy yếu hít một hơi lạnh, cô cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, còn muốn phản bác hắn cái gì đó, nhưng hé miệng, không phát ra được một tiếng nào, bóng tối kéo tới, ý thức dần dần mơ hồ, khép mắt lại. . . . . .
Đáy mắt tối đen của Ám Dạ Lệ hiện lên một chút khẩn trương, "Này! Em tỉnh tỉnh. . . . . ."
Thấy cô không có phản ứng, lập tức khom lưng ôm cô lên, hét lớn với Hạ Lan Xích: "Bác sĩ đâu? Tôi bảo cậu tìm bác sĩ đâu?"
Hạ Lan Xích bị Ám Dạ Lệ hét lớn có chút không hiểu, "Bác sĩ Mã đang trên đường đi đến, ông ta cũng không phải siêu nhân, một cuộc gọi, có thể lập tức xuất hiện ở đây."
"Báo cho ông ta biết trong 3 phút phải tới đây, nếu không tới, tôi lập tức cho ông ta xuống địa ngục đưa tin!" Ánh mắt tàn ác ngoan độc làm cho người ta tuyệt đối tin tưởng, hắn nói được thì nhất định làm được.
Hạ Lan Xích vì cứu một mạng người, lập tức lấy điện thoại ra gọi.
***********************
Trên trần nhà co mấy ngọn đèn đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu vào trên khuôn mặt xinh đẹp yếu ớt, ánh sáng giống như phấn hồng, trên da thịt trắng nõn của cô tản ra ánh sáng mềm mỏng.
Lông mi dài nhỏ giống như cánh ve, chiếu xuống một bóng râm trên mí mắt.
Ám Dạ Lệ dựa lưng vào giường, ngồi ở bên cạnh Nguyệt Tiêm Ảnh, liếc mắt nhìn cô.
Đây là một cô gái thế nào?
Lúc thì quyến rũ giống như đóa hoa tường vi toàn thân mọc gai, lúc thì xinh đẹp giống như một đóa hoa hướng dương tươi đẹp. . . . . .
Cô gái thú vị như vậy, làm cho Ám Dạ Lệ nổi lên hứng thú.
Hắn chậm rãi vươn tay, đụng vào đôi má trắng mềm của cô, cảm giác khi sờ vào còn mềm mịn hơn trong tưởng tượng, trái tim Ám Dạ Lệ đập mạnh, giống như bị mê hoặc chậm rãi tới gần cô. . . . . .
Nguyệt Tiêm Ảnh cảm giác được một hơi thở ấm áp quay quanh cô, cô bỗng dưng mở mắt, đáy mắt như ngôi sao lưu chuyển, trước mắt cô là gương mặt phóng đại của người đàn ông.
Ám Dạ Lệ cũng không vội rời khỏi, mà vẫn tiếp tục duy trì hơi thở đối với cô, môi mỏng thoáng hiện ý cười nghiền ngẫm.
Nguyệt Tiêm Ảnh chớp chớp mắt nhập nhèm, nói thầm nho nhỏ: "Thật sự là âm hồn không tan, nằm mơ cũng còn mơ thấy khuôn mặt gian xảo này."
Nghe được lời của cô, vẻ mặt Ám Dạ Lệ ngưng đọng, mặt đối với hắn mà nói là một vấn đề nhạy cảm, trong đôi mắt tối tăm hiện lên một ánh sáng sắc bén, bóp chặt cổ của cô "Nói! Mặt của tôi như thế nào?"
"Khụ, khụ ——" Lần này Nguyệt Tiêm Ảnh hoàn toàn tỉnh táo, cô ho khan dữ dội.
Đáy mắt lạnh lẽo hung ác, làm cho toàn thân Nguyệt Tiêm Ảnh run lên, người đàn ông này thật là vui buồn thất thường.
"Buông. . . . . ." Bởi vì cô vùng vẫy, miệng vết thương lại nứt ra, nhuộm đỏ áo ngủ của cô.
Màu máu đỏ tươi chiếu thẳng vào đôi mắt Ám Dạ Lệ, hắn hơi hơi ngẩn ra, lập tức buông lỏng ra. Giống như cảnh cáo nói: "Sau này không được nói tới mặt của tôi!"
Không phải là trên mặt đeo một cái mặt nạ thôi sao, có gì đặc biệt hơn người.
Nguyệt Tiêm Ảnh thở ra một hơi, khép mắt lại, "Sao anh không dứt khoát một chút giết ta đi?"
Ám Dạ Lệ nhẹ cười ra tiếng, hỏi: "Phòng do thiết kế sư nổi tiếng thiết kế của ta là ai đốt?"
Nghe cái giọng nói hình như là muốn tính sổ với Nguyệt Tiêm Ảnh, cô quay đầu nhìn hắn, "A? Cái phòng âm u đó mà là thiết kế sư nổi tiếng thiết kế sao, anh dọa ai chứ? Tôi dùng một thùng nước mực tùy tiện giội, cũng có thể có hiệu quả này."
"Cuối cùng là ai đốt ?" Ám Dạ Lệ hỏi tới cùng.
Không phải biết rõ sao còn cố ý hỏi!
Nguyệt Tiêm Ảnh bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Là tôi"
"Bình men sứ trắng thời Càn Long của ta là ai đập nát?"
"Cái gì? Anh bày đặt bình hoa quý giá như vậy ở phòng khách, không phải là đang kiêu gọi trộm sao!" Nguyệt Tiêm Ảnh nói thầm nhỏ nhỏ.
"Cuối cùng là ai đập bể ?"
"Là tôi."
Cái cô gái này thật là được, xuất hiện một thời gian ngắn, đốt phòng của hắn còn đập bể đồ cổ sưu tầm của hắn.
Ám Dạ Lệ nhận được đáp án vừa lòng, gật gật đầu, "Tổn thất của tôi năm trăm vạn, em tính bồi thường cho tôi thế nào?"
Nguyệt Tiêm Ảnh vốn cho rằng hắn có lương tâm, thật không ngờ hắn giúp cô mời bác sĩ xem vết thương, không cho cô chết chính là muốn cô bồi thường tiền cho hắn.
"Muốn tiền không có, muốn mạng có một!" Lời nói của Nguyệt Tiêm Ảnh rất có khí thế, cô biết Ám Dạ Lệ sẽ không yêu thích cái mạng này đâu.
Ám Dạ Lệ thờ ơ cười, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua hai gò má của cô, tà mị nói: "Mạng của em, tôi không cần. Nếu không? Liền dùng thân thể của em bồi thường là được."
"Anh vô sỉ!" Nguyệt Tiêm Ảnh vung tay gạt bàn tay không an phận kia ra, "Thật có lỗi, anh tìm lầm đối tượng, tôi không phải gái gọi, thân thể của tôi không phải dùng để bán."
Ám Dạ Lệ cũng không có tức giận, ngược lại càng "Vô sỉ" hơn, kề sát bên tai của cô, "Năm trăm vạn, vậy em định dùng cái gì để trả?"
"Ngu ngốc! Tôi có thể kêu Ám Dạ Tuyệt thanh toán." Hơi thở ấm áp của hắn phun lên đầu vai Nguyệt Tiêm Ảnh, làm cho cô ngứa ngứa, đẩy hắn ra, "Anh cút qua một bên có được hay không?"
"Vì sao?"
"Cái gì mà vì sao chứ? Nam nữ thụ thụ bất thân, anh không được dựa sát tôi như vậy!" Nguyệt Tiêm Ảnh di chuyển ra tới cạnh giường, nhưng hắn lập tức bắt kịp, ép cô đến cạnh giường.
Đôi mắt trong trẻo của Nguyệt Tiêm Ảnh trừng mắt nhìn Ám Dạ Lệ, cũng không phát hiện đã đến cạnh giường. Mắt thấy cô sắp té xuống, Ám Dạ Lệ liền chặn ngang, ôm cô vào trong lòng.
"Anh buông ra, tôi cáo anh vô lễ. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh vùng vẫy , kêu la .
Ám Dạ Lệ thấy cái miệng nhỏ của cô chu ra đóng lại, không có chiều hướng dừng lại, vì để cho lỗ tai yên tĩnh, cúi đầu, chiếm lấy môi hồng của cô ——
"Ưm. . . . . ." Tất cả lời nói của cô đều bị ép về, giữa đôi mắt sáng ngời lóe sáng tức giận.
Cảm giác tơ lụa ngọt ngào làm cho lòng Ám Dạ Lệ không khỏi chấn động, vốn chỉ muốn chặn miệng cô lại, nhưng mà hiện tại, hắn muốn đi sâu vào. . . . . .
Thừa dịp cô oán giận há mồm, lưỡi linh hoạt chui vào cái miệng đàn hương của cô, khiêu khích đầu lưỡi của cô, lật chuyển khuấy đảo thơm ngọt của cô. . . . . .
Bị người trêu chọc Nguyệt Tiêm Ảnh vừa giận vừa tức, lòng hung ác, cắn xuống thật mạnh. Một mùi máu tươi từ trong khoang miệng tràn ra.
"Ách. . . . . ." Ám Dạ Lệ bị đau lông mày nhăn lại, đẩy cô ra, ngón tay lau chùi tơ máu bật ra từ miệng, "Em cầm tinh con chó à?"
"Anh ăn đậu hủ của tôi!" Nguyệt Tiêm Ảnh bỉu môi, đáy mắt che đầy ủy khuất.
Thấy thế, Ám Dạ Lệ cũng không nhẫn tâm trách mắng cô, cười lạnh một tiếng, "Nếu ăn đậu hủ của em, vậy tôi cho em ăn lại đậu hủ là được!" Hắn còn chủ động đưa mặt tới gần cô.
Nguyệt Tiêm Ảnh lạnh lùng liếc trắng mắt, "Đậu hủ của anh ăn không ngon!"
"Đúng! Đậu hủ của em mới là món ngon!"
Còn đùa cợt cô như vậy. Nguyệt Tiêm Ảnh hậm hực hờn dỗi kéo chăn che kín đầu mình, "Tôi mệt mỏi, muốn ngủ, anh đi đi!"