"Không phải là anh muốn ăn đậu hủ của tôi chứ.!" Nguyệt Tiêm Ảnh tức giận nói.
Ám Dạ Lệ bị nàng lời nói bứt rứt này, môi mỏng giơ lên, thoáng hiện ý cười tà mị, "Bây giờ trên người em có thương tích, đậu hủ ăn không ngon."
Từng cơn cảm giác đau đớn tăng lên, trán của cô đã thấm một lớp mồ hôi mỏng, "Anh đưa thuốc cho tôi, tự tôi có thể thay."
"Em khẳng định có thể?" Mày rậm của Ám Dạ Lệ hơi nhếch lên, "Tôi thấy bây giờ ngay cả băng gạc em cũng không cầm được."
Nguyệt Tiêm Ảnh hậm hực hờn dỗi trợn mắt nhìn hắn, suy nghĩ một chút, cô cũng cảm thấy không muốn để bản thân mình đau đớn, dù sao để cho hắn nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào.
Cô nhẹ nhàng vén áo ngủ lên, lộ ra đầu vai rất tròn, da thịt trắng sáng ——
Đôi mắt chậm chạp sáng lên, ánh mắt bị một cái bớt hình đóa hoa đỏ bừng ở phía dưới xương quai xanh hấp dẫn, tán thưởng nói: "Thật xinh đẹp." Ánh mắt dời xuống, rơi vào trên vết sẹo hình tròn, "Sao ở đây có thể có cái này. . . . . ."
Nguyệt Tiêm Ảnh dời ánh mắt nhìn vết sẹo kia, vết đạn này là hắn bắn, một vết đạn là đủ rồi, có thể để cho cô hoàn toàn nhận rõ bộ mặt thật của hắn, vì sao cô vẫn ngây ngốc không buông xuống được, còn hy vọng xa vời Tuyệt ca ca yêu thương cô trước kia có thể trở về sao? Đã hai viên đạn, nếu nói viên đạn thứ nhất chính là cắt đứt tình cảm, như thế, một viên đạn thứ hai chính là từ đây về sau cắt đứt mọi liên hệ.
Tuy đạn vẫn cách trái tim một chút, nhưng cảm giác giống như bị xỏ xuyên qua trái tim, đau quá, đau quá. . . . . . Mỗi lần hít thở thì tim đều co rút đau đớn theo.
"Là bản thân bị coi thường!" Nguyệt Tiêm Ảnh thản nhiên nói, nhếch cánh môi trắng bệch, không cho tiếng kêu đau đớn bật ra trong lúc lơ đãng.
"Vậy em nên bảo vệ bản thân thật tốt." Ám Dạ Lệ thấm ướt một chút nước thuốc, cố gắng nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.
"Ư. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh đau đến miệng mở to thở dốc, ánh mắt lắc lư trống rỗng.
Đau, thì đau đi!
Nếu đau đến mất cảm giác, như thế thì sau này sẽ không đau nửa rồi. . . . . .
********************************
"Nguyệt Tiêm Ảnh, tỉnh tỉnh. . . . . ." Một đôi tay lạnh băng nhẹ vỗ về hai gò má của cô.
Tối hôm qua Ám Dạ Lệ bôi thuốc cho cô, giữa cơn đau đớn dữ dội dần dần ngủ thiếp đi.
Là ai đang kêu cô?
Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi chống đỡ mí mắt nặng nề, ánh mắt từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
Một đôi mắt che kín tơ máu đang nhìn cô không chớp mắt, đáy mắt hiện lên ánh sáng âm u tối tăm, tóc cứng rắn đen tuyền có chút hỗn độn, giống như bị nước dội vào, sợi tóc túm dính lại cùng một chỗ.
Sao Ám Dạ Tuyệt có thể xuất hiện ở đây?
Là nằm mơ sao?
Mở đôi mắt long lanh không thể tin mà ngóng nhìn hắn, đáy mắt thoáng hiện kinh ngạc, vui sướng. . . . . . Nhưng lập tức bị thất vọng nồng đậm cùng căm hận thay thế.
Cánh môi Ám Dạ Tuyệt khẽ nhếch, khẽ gọi một tiếng, "Nguyệt Tiêm Ảnh. . . . . ." Dường như muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nói từ đâu.
Nguyệt Tiêm Ảnh khép mắt, lạnh lùng nói: "Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
"Nguyệt Tiêm Ảnh, ngươi phải biết rằng tình hình lúc đó ép tôi không thể không làm như vậy. . . . . ."
Cô không muốn nghe giải thích cái gì cả, bởi vì những thứ gọi là giải thích chỉ là để lấy cớ yên ổn cho lương tâm của hắn mà thôi, "Đúng! Cho nên có thể trở thành tấm bia cho Tuyệt thiếu là vinh dự cao nhất của tôi, có cần tôi cảm động đến rơi nước mắt không?" Trong lời nói của Nguyệt Tiêm Ảnh tràn ngập mùi vị châm chọc, đôi mắt trong trẻo dần dần nhòe ra một tầng hơi nước.
Ám Dạ Tuyệt tránh né ánh mắt của cô, hắn biết bất kể nói cái gì, làm cái gì, ở trong mắt cô cũng thành uổng công, tổn thương đã tạo ra.
Ngoài cửa sổ từng hạt mưa tí tách bay tán loạn, gió lạnh thổi qua, vài miếng lá cây cuối cùng mang quyến luyến với thân cây, lưu luyến bay lượn. . . . . .
Ngoài phòng là một mảnh lạnh lẽo hiu quạnh.
Trong phòng là không khí lạnh lẽo buồn tẻ tĩnh mịch.
Thật lâu sau, Ám Dạ Tuyệt mở miệng hỏi: "Vết thương của em sao rồi?"
Hắn liều lĩnh mạo hiểm lớn như vậy để vào đây, không phải là vì muốn biết tình hình thân thể của cô chứ.
"Yên tâm, không chết được!" Nguyệt Tiêm Ảnh không nể nang đáp lại hắn một câu.
"Tốt lắm!" Ám Dạ Tuyệt đứng dậy, "Em dưỡng thương thật tốt, chờ miệng vết thương của em khép lại, tôi sẽ cứu em ra ngoài!"
Ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như nhìn chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng làm nhục đôi mắt, "Tùy anh." Giọng nói của cô lạnh nhạt giống như là đang nói chuyện với người qua đường.
Ám Dạ Tuyệt thở dài một tiếng, bàn tay dày rộng nâng mặt cô lên, ép cô nhìn thẳng vào hai mắt của mình, "Tình hình lúc đó, không phải em bị thương, thì chính là tôi bị thương. Tôi bị thương thì hậu quả của hai chúng ta chính là không ai ra được, mà em bị thương, tôi còn có thể nghĩ mọi cách để cứu ra ngoài. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt nhanh chóng hôn xuống bờ môi của cô, "Nghĩ ngơi thật tốt đi!"
Nói xong, hắn lập tức xoay người, ngoài cửa sổ sát đất là cái ban công, hắn đi vào màn mưa, vươn người nhảy lên, vượt qua lan can.
Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi đứng dậy, đứng ở trước cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn theo hướng hán đi, trống rỗng mà không có trọng tâm. . . . . .
Cửa sổ không có kéo lên, gió thổi qua màn che cửa sổ, càng không ngừng bay lượn trên không, bay lượn giống như tay áo của tiên nữ.
Mưa bụi tà tà tạt vào, thổi nhẹ lên thân thể cô, cảm giác mát lạnh xuyên qua quần áo mỏng manh, tràn ra làn da của cô, dần dần xâm nhập vào xương tủy.
Mưa bụi chi chít luân phiên nghiêng vào màn che, làm cho cô ở đó, không có chỗ lánh mình. . . . . .
*************
"Nguyệt Tiêm Ảnh, uống thuốc chưa?"
Ám Dạ Lệ đẩy cửa phòng ra thấy bóng dáng mảnh khảnh cô đơn đứng trước cửa sổ, cảnh nền vắng vẻ đau buồn, nhỏ nhắn mềm mại yếu đuối như vậy, hắn có loại xúc động muốn xông lên phía trước ôm cô vào trong lòng.
Một dòng gió lạnh thổi tới trước mặt, đôi mắt Ám Dạ Lệ liền ngưng tụ, giận dữ nói: "Thời tiết lạnh như thế sao còn mở cửa sổ."
Hắn đi lên phía trước, kéo cửa sổ thủy tinh lên.
"Em phải nghĩ ngơi nhiều, về giường nằm." Chạm vào cánh tay của cô. Phát hiện toàn bộ áo ngủ của cô đều ướt đẫm.
Không chỉ có như vậy, lọn tóc ướt sũng nhỏ nước. Trên mặt trắng bệch là một lớp nước, nhưng không biết là nước mưa, hay là nước mắt.
Nguyệt Tiêm Ảnh chuyển ánh mắt suy yếu nhìn hắn, "Đau quá, thật sự đau quá. . . . . ."
Ánh mắt vừa khép, thân thể mềm mại ngửa về sau.
Đây đã là cực hạn của cô, cô không còn nhiều hơi sức để chống đỡ nửa.
Ám Dạ Lệ hoảng sợ, lập tức đỡ lấy thân thể cô trượt xuống, hắn biết lần này cô bị tổn thương không phải là thân thể, mà là trái tim. . . . . .
Hành hạ bản thân, để tha thứ cho hành vi ngu xuẩn mình phạm phải ——
Bởi vì, cô đã yêu Ám Dạ Tuyệt.