Thiêu Đốt Tình Yêu: Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Chương 25: Chương 25: Quyến rũ và phản kháng quyến rũ.




Ám Dạ Tuyệt sa sầm mặt, trong ánh mắt sâu thẳm phụt ra ánh sáng, không chút khách khí mà ném về hướng Nguyệt Tiêm Ảnh. Toàn bộ chất lỏng sềnh sệch đổ lên bộ âu phục nhỏ màu đen của cô, gốm sứ trắng bóng rơi xuống, "Bành—" va chạm trên đá cẩm thạch màu đen phát ra tiếng động thanh thúy. Chất lỏng màu trắng ngà chảy xuống theo dòng, nổi bật trên vải dệt màu đen, có vẻ vô cùng đột ngột, thật giống như một bãi nôn ghê tởm.

Nguyệt Tiêm Ảnh hơi sững sờ, lớn tiếng quát hắn: "Anh làm gì vậy? Anh không nhận lời xin lỗi của tôi, không nhận tình cảm tốt đẹp, còn chưa tính, nhưng cũng không cần thiết phải đổ cháo yến mạch sữa chua lên trên người tôi!"

Khóe miệng hắn gợi lên cười lạnh, "Gậy ông đập lưng ông. Cái này là yến mạch sữa chua gì, thật sự rất giống thứ mà ngày hôm qua em nôn ra."

"Tôi có ý tốt, chứa đầy thành ý xin lỗi anh, kết quả thì sao? Anh. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu bắt đầu mãnh liệt, "Anh có ý gì, cho dù là tôi cưỡng ép anh, cũng không thể xem tôi như là tội phạm có tội ác tày trời, ai bảo anh yếu đuối như vậy, tôi thấy tám phần là anh chuốc say tôi, cố ý quyến rũ tôi, hơn nữa tôi cũng không phải là không muốn chịu trách nhiệm. . . . . ."

"Em nói cái gì? Em cưỡng ép tôi?" Ám Dạ Tuyệt càng nghe càng cảm thấy được không thích hợp, nhịn không được cắt ngang lời cô, đoán rằng nếu cô còn tiếp tục nói, Ám Dạ Tuyệt sẽ nhanh chóng biến thành cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt , "Em cưỡng ép tôi lúc nào hả?"

Không đúng! Câu hỏi như thế dường như biến thành thật sự có chuyện như vậy, Ám Dạ Tuyệt lập tức sữa lại, "Em có bản lĩnh đó sao?"

"Là Lăng Phong Ngãi nói, nói đêm qua tôi say rượu loạn tính cưỡng ép anh làm cái kia." Nguyệt Tiêm Ảnh dùng vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Nhìn hắn buổi sáng bày ra gương mặt thối, cô cảm thấy cái khả năng này rất lớn.

Ám Dạ Tuyệt quay đầu thở dài một hơi sâu, áp chế kích động muốn bóp chết người phụ nữ trước mắt này , bước đến trước mặt cô, trực tiếp nói: "Nghe đây! Tối qua em không có cưỡng ép tôi cái kia, là em chủ động hôn tôi một cái!"

Đôi mắt sáng trong của Nguyệt Tiêm Ảnh trợn to, ngơ ngẩn mà ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Ám Dạ Tuyệt, "A... ~~~ thì ra là như vậy a, tôi không phải cưỡng ép anh cái kia, mà là ép hôn anh. . . . . ." Vẻ mặt cô buông lỏng một tí, thở dài vỗ ngực, "Không tệ, không tệ. . . . . . Không cần chịu trách nhiệm rồi."

Tay vỗ vỗ vào ngực, tay cô lập tức dính chất lỏng như keo.

"Chịu trách nhiệm? Em định chịu trách nhiệm như thế nào?" Ám Dạ Tuyệt thật không biết trong đầu của cô gái nhỏ này đang suy nghĩ cái gì.

"Nếu tôi cưỡng ép anh, đương nhiên phải chịu trách nhiệm cưới anh, trên tivi đều diễn như vậy mà?" Nguyệt Tiêm Ảnh vui sướng nói, nhìn hai tay dính như keo, đi đến bên cạnh Ám Dạ Tuyệt , một tay khoát lên đầu vai hắn, chà sát chất nhầy trên bàn tay mềm mại vào trên người hắn. Để phân tán lực chú ý của hắn, nói: "Không phải là anh cảm thấy có phần đáng tiếc chứ? Ngược lại bây giờ hi vọng lúc đó tôi cưỡng ép anh."

"Em. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt xoay người, nhìn cô, "Như thế nào? Làm tình nhân của tôi còn chưa hài lòng? Tối hôm qua là em cố ý, thủ đoạn quyến rũ rất thông minh!"

Đối diện với hắn, sao Nguyệt Tiêm Ảnh có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, nhào vào trong lòng hắn, "Nhưng không phải là anh bị tôi quyến rũ rồi sao." Dán lồng ngực rắn chắc của hắn, còn cố ý cọ sát vào bộ ngực hắn, ra sức bôi trét cháo yến mạch sềnh sệch vào quần áo trên người hắn.

Trên thân thể cô nhàn nhạt bay ra mùi sữa thơm, hương vị ngọt ngào như vậy đã ăn mòn lý trí của hắn, không kìm lòng được đưa tay vòng quanh thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cô. Gắt gao dính sát vào nhau, cho dù có từng lớp vải ngăn cách, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được nơi đẫy đà mềm mại của Nguyệt Tiêm Ảnh.

"Cô gái, em đang làm cái gì?" Một cảm giác mát lạnh xuyên thấu qua âu phục và lớp áo sơ mi truyền tới da thịt của hắn.

Mạnh mẽ đẩy Nguyệt Tiêm Ảnh ra, cúi đầu nhìn thấy một mảnh lớn chất lỏng sềnh sệch ngay trước ngực, lửa giận tùy ý bốc cháy, "Người phụ nữ kia! Tôi thật muốn giết em!"

Sức mạnh đột ngột làm cho Nguyệt Tiêm Ảnh trở tay không kịp, lảo đảo một cái, ngã ngồi ở trên mặt đất, cảm giác cái mông như đã rạn nứt , đau đến nhe răng trợn mắt, hung tợn trừng mắt nhìn Ám Dạ Tuyệt một cái, tuyệt đối không khuất phục mà kêu gào nói: "Tuyệt thiếu, tôi thật muốn cưỡng ép anh!"

Đạt được hiệu quả mong muốn, khuôn mặt Ám Dạ Tuyệt vốn đỏ lên vì lửa giận nhưng thoáng cái toàn bộ đều đen thui. Ai nói phụ nữ có sở trường trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nhìn xem người đàn ông này, bản lĩnh thay đổi vẻ mặt lại càng tuyệt vời nhất.

Chất lỏng dính như keo bao bọc ở trên người thực không dễ chịu, Ám Dạ Tuyệt cởi âu phục và áo sơ mi ra, lộ ra rõ ràng da thịt trong ngực, đường vân sáu múi rõ ràng ở bụng, da thịt màu đồng cổ ửng lên màu sáng khỏe mạnh.

Nguyệt Tiêm Ảnh sững sờ nhìn Ám Dạ Tuyệt, hai mắt sáng rạng rỡ, giống như bị hắn mê hoặc, quan sát hắn không hề chớp mắt, lại quên mất từ sàn nhà đứng lên.

"Tuyệt ——" cửa không khóa lại đột nhiên bị đá văng.

Mộ Trần Tuyết ăn mặc tỉ mỉ xông vào, mặc bộ lễ phục dạ hội thấp ngực lộ lưng bằng nhung lụa màu đen, trên mặt trang điểm dày đậm.

Sợi tóc được thiết kế tỉ mỉ tỏa sáng, một sợi dây cổ điển mang theo chút hoạt bát quấn ở trên tóc.

Gần đây, Nguyệt Minh Khâu đồn đãi chuyện nhảm không ngừng. Từ lần quyến rũ Ám Dạ Tuyệt thất bại, cô ta một là sợ Ám Dạ Tuyệt truy cứu chuyện cô ta bỏ thuốc hắn, hai là kế hoạch quyến rũ Ám Dạ Tuyệt thất bại làm cho cô ta không có mặt mũi nào đối diện với hắn, cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ ít gặp nhau. Nhưng mà, đối với những tin đồn cô ta đã không chịu được nửa rồi. Cô ta không tin Ám Dạ Tuyệt mà mình vẫn luôn thích là đồng tính, cho nên lần này cô ta quyết định chiến đấu đến cùng, đặc biệt trang điểm một chút đến xò xét Ám Dạ Tuyệt có thật là không có hứng thú với phụ nữ hay không.

Mộ Trần Tuyết thấy Ám Dạ Tuyệt trần trụi nửa người trên, ánh mắt ngu ngơ chậm rãi dời xuống, nhìn thấy Nguyệt Tiêm Ảnh đang nằm ở trên sàn.

Tình cảnh này, động tác này —— rất khó làm cho người ta tin giữa bọn họ không có gì.

"Sao anh lại ở trong này?" Mộ Trần Tuyết bày ra tư thế nữ chủ nhân nơi này, mở miệng liền hỏi Nguyệt Tiêm Ảnh.

Sau lần ly gián trước, Mộ Trần Tuyết vẫn còn hận Nguyệt Tiêm Ảnh thấu xương, hận không thể nhanh chóng đuổi cô ra tổ chức "Ám".

"Vậy sao cô có thể ở trong này?" Nguyệt Tiêm Ảnh hỏi lại cô ta.

"Anh, anh. . . . . . Tôi xuất hiện ở đâu cần thông báo cho anh biết sao?" Mộ Trần Tuyết tức giận đến trước ngực cao ngất lên lên xuống xuống, dường như muốn nhảy ra khỏi trói buộc bằng tơ lụa màu đen, khe rãnh thật sâu rõ ràng trước mắt.

"Cũng vậy." Nguyệt Tiêm Ảnh khéo léo chệch hướng, nói vài ba câu liền trả lại cho cô ta mấy câu lấy lệ.

Phụ nữ thật sự là phiền toái, nhất là lúc hai người phụ nữ tranh giành với nhau.

"Em đến tìm tôi có việc gì?" Ám Dạ Tuyệt nhíu mày hỏi cô ra, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần qua loa và không kiên nhẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.