Ánh mặt trời ấm áp nồng đậm chiếu xuyên qua cành lá nhỏ vun rắc xuống mặt đất, lấp lánh nhấp nháy thật giống như tinh linh. Gió ấm nhẹ nhàng tung bay, thổi bay sợi tóc mềm mại.
Nữ giúp việc thong thả theo sát phía sau bọn họ, nhẹ giọng nói thầm, "Nhìn thế nào cũng giống hai mẹ con."
Đột nhiên, Ám Dạ Tuyệt từ bên kia đi tới, nhìn thấy Mộ phu nhân và Dạ Tường Vi thân thiết như vậy, trên mặt khó có thể che dấu kinh ngạc, "Bác gái, sao bác lại ra khỏi vườn tường vi rồi?"
"Ám Dạ Tuyệt, con tới đúng lúc lắm, bác đang muốn hỏi con một chút, con cùng tiểu Tuyết nhà bác đều đã trưởng thành, con tính khi nào thì cưới tiểu Tuyết?"
Đêm Tường Vi nghe thế, nét mặt nặng nề, ngực khó chịu giống như bị cái gì chèn ép. Phát hiện ánh mắt của Ám Dạ Tuyệt đang rơi vào trên thân thể cô, cô lập tức cúi đầu nhìn ngón chân của mình.
Ám Dạ Tuyệt không vội vả trả lời mà vẫn giữ im lặng, đôi mắt thâm trầm nhìn Dạ Tường Vi ở bên cạnh Mộ phu nhân.
"Con nhìn xem, tiểu Tuyết đã xấu hổ rồi. Bác còn nói thêm nữa, con bé sẽ ghét bỏ bà cụ nói nhiều này a. . . . . ." Mộ phu nhân vỗ vỗ tay cô.
"Bác gái, cô ấy không phải tiểu Tuyết." Đáy lòng Ám Dạ Tuyệt hiện lên một chút nghi ngờ, vì sao Mộ phu nhân lại nhìn Dạ Tường Vi trở thành Mộ Trần Tuyết.
Nghe Ám Dạ Tuyệt nói như vậy, vẻ mặt Mộ phu nhân liền nghiêm túc, hờn giận nói: "Không phải là cậu không muốn cưới tiểu Tuyết của tôi chứ, cho nên mới nói mê sảng!"
Dạ Tường Vi biết cảm xúc của Mộ phu nhân không thể bị kích thích, cho nên chuyển một ánh mắt cho Ám Dạ Tuyệt. Cô tiến lên kéo tay Ám Dạ Tuyệt , "Mẹ, mẹ yên tâm đi, anh ấy dám không cưới con, con liền. . . . . ." Cô vươn ra nắm tay nhỏ mịn lắc lư một cái, giải thích nói: "Bây giờ chúng con chưa kết hôn là vì Tuyệt cho rằng con còn nhỏ, chưa đủ thành thục."
"Mẹ liền biết con sẽ giúp cậu ta nói tốt mà!" Mộ phu nhân đôi kim đồng ngọc nữ trước mắt, mừng rỡ nheo mắt lại, "Tốt, bác thức thời một chút, chừa cho các con một chút không gian." Nói qua, Mộ phu nhân xoay người hướng tới Tường Vi Tiểu Uyển phương hướng đi đến.
Thấy Mộ phu nhân đi xa, Dạ Tường Vi đẩy Ám Dạ Tuyệt ra, còn lui về phía sau hai bước, lạnh lùng hỏi: "Vết thương của anh sao rồi?"
Một phút trước còn là người yêu nhỏ ngọt ngào, sao một phút sau liền giống như kẻ thù rồi.
Ám Dạ Tuyệt nhăn mày lại, cảm thấy cô khác thường, đến gần hai bước, "Em làm sao vậy?"
Dạ Tường Vi lại lui về phía sau hai bước, vẫn luôn duy trì khoảng cách ba thước với hắn, "Anh cũng đã có vị hôn thê, vì sao còn đến trêu chọc tôi?"
"Cái này cũng không phải như em tưởng tương, chúng ta. . . . . ." Thì ra cô tức giận là vì nguyên do này, Ám Dạ Tuyệt cố gắng muốn giải thích, nhưng bị Dạ Tường Vi ngăn lại.
"Vậy anh biết tôi đạ tưởng tượng ra như thế nào sao?" Dạ Tường Vi cắn môi một cái, dùng đau đớn xua tan chua xót trong lòng."Tôi không muốn biết giữa các người có quan hệ gì, tôi cũng không có quyền biết, hơn nữa tôi cũng không cần thiết phải biết."
Nói xong, Dạ Tường Vi xoay người chạy đi.
**********************************
"Nguyệt. . . . . . Dạ Tường Vi! Dạ Tường Vi , em mau ra đây cho tôi!"Tiếng hét của Ám Dạ Tuyệt vang vọng bầu trời Nguyệt Minh Khâu.
Nguyệt Minh Khâu tối tăm, hôm nay lại sáng như ban ngày, ngọn đèn chói lọi chiếu sáng tất cả gò núi. Ám Dạ Tuyệt điều động tất cả người cả tổ chức "Ám" tiến hành lục soát rưng cây to như vậy.
Hạ Khiêm Dật thở dài một tiếng, "Tuyệt thiếu, cô ấy đã rời khỏi."
"Không thể! Tất cả máy ghi hình đều của Nguyệt Minh Khâu đều không có chụp được hình ảnh cô ấy đi ra ngoài." Ám Dạ Tuyệt xoay người tiếp tục hét: "Dạ Tường Vi, em mau ra đây cho tôi!"
"Nếu cô ấy muốn đi, nơi này sao có thể giam được cô ấy? Không phải là anh chưa từng thấy bản lĩnh của Nguyệt Tiêm Ảnh, muốn từ đây ra ngoài không để lại chút dấu vết, đó là chuyện dễ dàng mà thôi." Hạ Khiêm Dật bình tĩnh nói.
Đáy mắt u ám của Ám Dạ Tuyệt đầy băng sương, toàn thân bao phủ một hơi thở ảm đạm.
Cô. . . . . . Đã định trước là đóa hoa sớm nở tối tàng trong đời hắn sao?
Giống như cô đã rời đi lâu như vậy, lâu đến tim hắn cũng mất cảm giác đau đớn, vì sao còn xuất hiện trước mặt hắn, cho hắn hi vọng, trong giây lát đó, hắn còn chưa kịp dùng sức bắt lấy, liền tiêu tan rồi. . . . . .
Rốt cuộc là như thế nào, sau khi làm cho trái tim lạnh lẽo của hắn tan ra, lại vội vàng đóng băng lại sao? Có biết hay không, làm như vậy sẽ làm cho trái tim yếu ớt của hắn vỡ nát thành từng mãnh nhỏ.
"Tuyệt thiếu, tôi vừa dọn dẹp phòng phát hiện ." Một nữ giúp việc cung kính thở hổn hễn chuyển một tấm giấy cho hắn.
Ám Dạ Tuyệt mở ra, một hàng chữ sạch sẽ ngay ngắn ——
"Chúng ta gặp nhau không đúng lúc , như thế, chúng ta nên nói lời tạm biệt đúng lúc!"
Cô đã đi. . . . . .
Tờ giấy mỏng nhẹ rơi xuống từ ngón tay hắn, nhẹ nhàng bay lượn trong không trung, giống như lá vàng mất đi sức sống của mùa thu.
*******************************
Tổng bộ Ưng bang, đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng rực rỡ nhưng không thể chiếu xuyên vào trong lòng Dạ Tường Vi, lòng của cô vẫn bị một tầng sương tối nồng đậm quanh quẩn.
Đi vào phòng khách, phát hiện Ám Dạ Lệ và Hạ Lan Xích đều ở đây, giống như đã sớm biết cô sẽ trở về nên ở đây nghênh đón cô.
"Đã trễ thế này sao hai người còn chưa ngủ?"
Ám Dạ Lệ hờn giận buồn bực liếc cô một cái, "Nhiều ngày không thấy như vậy, chơi rất vui vẻ sao?" Hắn cố gắng đè nén vui sướng khi nhìn thấy cô trở về.
"Lệ ca ca. . . . . ." Dạ Tường Vi làm nũng kêu to một tiếng, nhào vào trong lòng hắn, giống như ở bên ngoài chịu đủ ấm ức.
Sau khi Nguyệt Tiêm Ảnh mất đi trí nhớ, vẫn kêu Ám Dạ Lệ là "Lệ ca ca" , cảm thấy từ "ca ca" có chút là lạ , nhưng cô cố ý muốn gọi hắn như vậy.
"Khụ! Khụ!" Hạ Lan Xích quay đầu hướng khác, "Ài! Dạ Tường Vi, em cũng nên rụt rè một chút, không nhìn thấy vẫn còn có một người sống ở đây sao?"
Hai tay Dạ Tường Vi gắt gao ôm chặt Ám Dạ Lệ, chính là không buông tay, quay đầu, "Ai cho anh nhìn, anh không lo sẽ bị đau mắt hột sao!"
Hạ Lan Xích vì không muốn mình đau mắt hột, nâng đầu cao lên, nhìn về phía trần nhà, "Xem ra là có người chê tôi ở trong này vướng bận, tôi thức thời một chút, không nên làm bóng đèn. . . . . ." Nói xong, đi lên lầu.
"Tường Vi, làm sao vậy?" Ánh mắt Ám Dạ Lệ liền ngưng lại, hỏi: "Mấy ngày nay chơi không vui sao?"
"Lệ ca ca, chúng ta kết hôn đi?"