Ánh mắt sắc bén của Ám Dạ Lệ hơi nhướng lên , trên trán hiện đầy gân xanh, trong ánh mắt lạnh lẽo là băng lạnh, môi mỏng mở ra nói: "Bảo vệ, mời cậu ta ra ngoài, hôn lễ của chúng tôi vẫn tiếp tục tiến hành!"
Ánh mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt chạm vào đôi mắt trong suốt của Dạ Tường Vi, đáy mắt dao động sóng gợn, giống như có một bức tường ngăn cách hai người, đi tới rất gần nhưng vĩnh viễn cũng chạm vào đối phương.
Sau một lát, vẫn không thấy bảo vệ.
Ám Dạ Lệ càng tức giận hơn, hét lớn: "Hạ Lan Xích kêu bảo vệ tới kéo cậu ta ra ngoài!"
"Chú mặt nạ, chú đang nói chú tóc đỏ kia sao? Chú ấy và những người đều đang ngủ ở bên ngoài rồi." Nhạc Nhạc nháy nháy đôi mắt long lanh, làm ra bộ dáng ngây thơ.
Khả Khả ở bên cạnh cũng làm ra vẻ gật đầu để phối hợp, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết chuyện tốt này nhất định là do tiểu ác ma làm.
"Dạ Tường Vi, em có thể gã cho anh không?" Ám Dạ Tuyệt chân thành tha thiết nói, giữa đôi mắt tối tăm dao động sóng gợn, giờ phút này hắn giống như muốn cố gắng hết sức để bắt lấy cô, bắt lấy hạnh phúc, "Mặc kệ em là Mộ Trần Tuyết hay là Nguyệt Tiêm Ảnh, thậm chí là Dạ Tường Vi, em vẫn là em, chưa từng thay đổi, mà anh yêu em cũng chưa từng thay đổi. . . . . .Tình cảm anh đối với em từ từ trải qua theo thời gian, bỗng nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, yêu em đã trở thành bản năng của anh. . . . . ."
"Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe!" Khóe mắt Dạ Tường Vi lóe ra nước mắt, cười thê lương, "Ha ha. . . . . . Anh luôn miệng nói cái gì là yêu, thì ra cách bày tỏ tình yêu của anh chính là ép tôi bỏ con của chúng ta?"
Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt bỗng dưng trợn lên, đáy mắt thoáng hiện bi thương, "Em nhớ ra rồi! Căn bản là em không có mất trí nhớ?"
"Em thật sự đã nhớ ra rồi?" Lòng Ám Dạ Lệ hơi hơi phát run, hoảng sợ ngừng hô hấp.
Dạ Tường Vi nháy mắt một cái, cuối cùng hốc mắt không chịu được sức nặng cả nước mắt đau buồn, tuôn rơi xuống, "Lúc em té xuống nước đã nhớ lại toàn bộ."
"Bao gồm em chính là Mộ Trần Tuyết?" Ám Dạ Tuyệt không nhịn được hỏi, rất sợ cô phủ nhận, đột nhiên nhịp tim tăng nhanh.
Cô gật gật đầu, "Càng đau đến khắc cốt ghi tâm càng khó có thể quên."
"Làm sao cậu biết cô ấy là Mộ Trần Tuyết? Cô ấy không phải!" Ám Dạ Lệ kiên quyết phủ nhận, hắn ta vặn bả vai Nguyệt Tiêm Ảnh, "Em đã nhớ lại toàn bộ, vậy vì sao em muốn kết hôn với anh, em muốn lợi dụng anh thăm dò trái tim của cậu ta sao?" Mặt nạ bạc trên mặt Ám Dạ Lệ tỏa ra lạnh lẽo giá rét, giống như băng lạnh làm đông cứng người bên ngoài.
"Không đúng không đúng." Nguyệt Tiêm Ảnh lắc đầu, nước mắt rơi xuống, "Em chỉ muốn để cho mình hoàn toàn hết hy vọng đối với anh ta, từ nay về sau không còn liên quan."
"Tuyết nhi ——" Ám Dạ Tuyệt chậm rãi hướng về nơi làm lễ, "Tuyết nhi, anh là Tuyệt ca ca của em, anh vẫn luôn đợi em vì sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy."
Nguyệt Tiêm Ảnh cắn cắn môi, kiềm chế nước mắt kích động trào ra, một tieng1 "Tuyệt ca ca" này , kích thích tất cả kỷ niệm ấm áp lúc nhỏ của cô, "Anh cũng đã thiêu dệt ra giấc mộng cuộc đời mình rồi, cho dù không có tôi, không phải là bên cạnh anh còn có một vị hôn thê ‘ Mộ Trần Tuyết’ đó sao!"
"Chuyện này em nghe anh giải thích, vì bác gái nhớ nhung em đến sốt ruột, vì trấn an bác gái nên anh mới nhận nuội một bé gái ở cô nhi viện, từ đầu đến cuối anh không hề yêu cô ta. Mà, cho dù biết em đã. . . . . . Anh cũng không bỏ xuống được, mỗi một năm vào ngày sinh nhật em, anh đều chuẩn bị quà sinh nhật cho em." Ám Dạ Tuyệt lấy ra một hộp gấm khéo léo từ trong túi, từ từ mở ra
"Anh nhớ rõ em đã nói thích đá quý 'Giọt nước mắt thiên sứ' màu lam, vào sinh nhật lần thứ hai mươi của em, anh đã đấu giá mua được, tìm nhà thiết kế trang sức thiết kế thành kẹp tóc."
Một viên đá quý phát ra ánh sáng óng ánh rực rỡ, lấp lánh chói mắt. . . . . . Nhưng ánh sáng này có vẻ quá trong trẻo mà lạnh lùng, căn bản là không cách nào sưởi ấm làm tan rã băng lạnh trong đáy lòng cô.
"Anh đừng nói nửa, tất cả đều không quan trọng nửa rồi. . . . . . Anh cứ xem như tôi đã chết đi! Bởi vì, chúng ta cũng không trở về quá khứ được. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh hít sâu một hơi, khuôn mặt xinh đẹp không còn bất cứ gợn sóng gì, xoay người nói với cha sứ: "Hôn lễ tiếp tục đi!"
************************************
Khả Khả và Nhạc Nhạc ủ rũ ngồi xổm ở một góc.
"Khả Khả, anh nói xem lúc cha và mẹ chúng ta kết hôn có người đến cướp cô dâu hay không? Có phải chỉ dùng miệng mà không đánh nhau như bọn họ hay không?" Nhạc Nhạc chống bàn tay nhỏ nhắn lên càm, vẻ mặt không hứng thú.
Khả Khả nghiêm túc suy nghĩ một chút, nghiêm túc cẩn thận nói: "Mẹ xinh đẹp như thế, người theo đuổi sẽ rất nhiều, nghe Đinh công công nói cha nuôi Phương Đình thích mẹ, nghe cha nuôi Ám Dạ Tuyệt nói Đinh công công cũng thích mẹ."
"Khả Khả, thì ra anh có rất nhiều thông tin a ——"
Khả Khả hất đầu lên, tự nhiên nói: "Đó là đương nhiên!"
"Em chỉ mới nói một nửa, câu sau chính là anh cũng có tiềm năng làm đội chó săn."
Nét mặt Khả Khả trầm xuống, "Em không nói nửa câu sau sẽ nghẹn chết sao."
"Ưm không!" Nhạc Nhạc dùng bộ dáng cực kỳ nghiêm trọng nói, "Sẽ bức rứt rất khó chịu. Khả Khả, nếu hai người cũng xuất hiện trong hôn lễ của cha và mẹ để cướp cô dâu, sẽ là đại chiến 'tam quốc' nha, khẳng định sẽ rất sôi nổi. Nếu chúng ta tham gia sẽ càng tốt hơn nửa." Không cần trực tiếp tham dự, chỉ là ở bên cạnh vỗ vỗ tay cũng rất vui vẻ.
"Đúng vậy!" Khả Khả cũng bắt đầu mất mác, "Em nói xem, tại sao mẹ không sinh chúng ta sớm một chút chứ?"
Đôi mắt trong sáng của Nhạc Nhạc xoay chuyển, hưng phấn mà hoan hô nhảy nhót, "Anh nói xem như thế này có được không, làm cho cha và mẹ ly hôn, sau đó lại kết hôn, đến lúc đó Đinh công công và cha nuôi Phương Đình tới cướp cô dâu!"
Khả Khả vuốt càm, gật gật đầu, "Tuy có một chút khó khăn, nhưng mà cũng không phải là không có khả năng nào, chúng ta có thể thử một chút!"
Bên kia hai đứa bé thảo luận rất hưng phấn, bên này ba người lại xoắn xuýt dây dưa mối quan hệ phức tạp.
Cha sứ hắng cổ họng, đây là hôn lễ rối rắm nhất từ trước đến nay mà ông làm chủ, hỏi lần thứ ba: "Dạ Tường Vi tiểu thư, cô có đồng ý lấy Ám Dạ Lệ tiên sinh làm chồng của cô hay không, từ hôm nay trở đi cùng có nhau, giúp đỡ ủng hộ nhau, cho dù là tốt hay xấu, giàu có hay nghèo hèn, bệnh tật hay là khỏe mạnh đều yêu thương, quý trọng lẫn nhau, mãi đến chết mới có thể tách ra."
"Không được!" Ám Dạ Tuyệt kéo lấy cánh tay của cô, đôi mắt tối tăm nhìn chăm chằm cô, hắn đã từ bỏ tất cả tự tôn danh dự, cho dù bị cô chà đạp lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn cũng không bao giờ bỏ cuộc.
Ánh mắt Ám Dạ Lệ lạnh lùng, lửa giận bốc cháy hừng hực, "Tôi đưa thiệp mời cho cậu, là muốn cậu đến nhìn tôi hạnh phúc, chứ không phải mời cậu tới quấy rối hôn lễ của tôi!"