An Sơ Hạ biết Tiêu Minh Lạc là muốn nói sang chuyện khác, đúng là như
bọn họ nói vậy, cô đối với cô gái 'Hướng Mạn Quỳ' đúng là càng ngày càng có lòng hiếu kỳ. Mang thai, cấm kỵ, một loạt vấn đề này đều đã ép được
cô không thở nổi.
” Bạn học An Sơ Hạ, sợ sao? Không phải mới vừa
rồi còn nói tại trường học kia cô là chị cả của đội bóng rổ sao.” Hàn
Thất Lục lúc này mới bước vào sân vận động, nghe được Tiêu Minh Lạc nói
như vậy, không khỏi nhíu mày. Đem lon Fanta trong tay đưa cho An Sơ Hạ,
một cánh tay kia tùy ý khoát lên trên vai cô: “Muốn cùng tôi đấu một
trận sao?”
Khóe miệng giương lên: “ Tôi nào dám cùng anh đấu một
trận? Thất Lục thiếu gia.” Anh ta cười cười khom người chào, chính mình
ôm quả bóng rổ đi chơi.
Khinh bỉ liếc bóng dáng Tiêu Minh Lạc,
Hàn Thất Lục lại lấy Fanta trong tay cô giúp An Sơ Hạ mở nắp: “Hai người bọn họ đột nhiên không muốn chơi bowling, nếu cô rất muốn chơi tôi lần
sau một mình mang cô đi chơi.”
Cô không biết Hàn Thất Lục vì cái
gì đột nhiên đối tốt với cô như vậy, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô, đối với cô tốt như vậy đều có nguyên nhân, nguyên nhân nhất định là vì
Hướng Mạn Quỳ đúng không? Bất luận như thế nào, cô nhất định phải làm rõ ràng chuyện này! Đúng là nếu trong bụng Hướng Mạn Quỳ có con... Không,
hiện tại nên là sinh ra rồi? Nếu con của cô ta thật sự là của Hàn Thất
Lục, chuyện này... Phải làm sao bây giờ?
Khinh khinh khinh! Cái
gì mà làm sao bây giờ! Quan tâm làm rắm gì! Sắc mặt biến hóa, Hàn Thất
Lục ở một bên thấy thế nở nụ cười: “Cái đầu nhỏ của cô lại suy nghĩ cái
gì?”
”Không có gì!” Vừa ngửa đầu, uống xong Fanta lạnh tâm tình
hỗn độn của cô mới bình phục một chút. Liền ngay cả chính cô cũng không
biết tới cùng là vì cái gì suy nghĩ đến Hướng Mạn Quỳ liền có loại cảm
giác khó chịu.
Lườm Lăng Hàn Vũ ngồi ở không nhuốm bụi trần sân
vận động trên mặt đất xem truyện tranh, cô đem Fanta nhét trả lại cho
Hàn Thất Lục, đi qua ngồi bên người Lăng Hàn Vũ: “Cậu thật sự cực kỳ
thích xem truyện tranh thiếu nữ sao?”Lăng Hàn vũ ngẩng đầu, căm giận
nói: “Đừng nghe thằng khốn Minh Lạc kia mê sảng! Này rõ ràng là truyện
tranh châm biếm, là truyện tranh dành cho con trai có hiểu không!”
Nói xong anh đem truyện cười đưa cho An Sơ Hạ xem, nhìn thoáng qua thấy
trên đó viết “Đấu La Đại Lục châm biếm 64”, phía dưới đều là hình ảnh
con rồng lớn,quả nhiên là truyện tranh dành cho nam sinh.
”Được
rồi, là truyện tranh dành cho con trai.” Dù sao thì thật lòng cô cũng
nghĩ Lăng Hàn Vũ là gay, nam sinh bình thường sao có thể như thế được!
Được rồi, về sau anh ta sẽ là chị em tốt của cô! Đem cuốn truyện trả lại cho Lăng Hàn Vũ, cô phát hiện Hàn Thất Lục đang đi tới chỗ cô, đang lục túi tìm thứ gì.
Anh lấy ra từ trong túi áo một hộp hoa tai Hello Kitty.
”Để tôi xem lỗ tai cậu.” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó cẩn thận nhìn
một bên tai của cô.Hành động đó khiến cho cô xấu hổ đến đỏ mặt. Cái tên
này, không thể coi cô như một cô gái bình thường à? Có thằng con trai
nào lại ngồi gần một cô gái như thế này không?
”Anh làm gì vậy?”
Cảm giác nhẹ nhàng mà sát giữa lòng bàn tay anh và tai cô càng khiến cô
đỏ mặt thêm. Đây đúng là làm cô mẫn cảm!
Hàn Thất Lục không trả
lời cô, nhẹ nhàng xâu hoa tai vào tai cô. Lúc này cô chợt nhớ tới người
chủ cho thuê nhà đợt trước của cô.Nhất thời cảm thấy mình trở nên không
trong sáng...
”Cảm ơn bản thiếu gia đi.” Vẻ mặt anh cười sáng lạn.
”Hai người cũng phải biết hành động đúng lúc chứ, không biết tôi đang đọc
truyện à.” Lăng Hàn Vũ đi sang hướng bên phải, tránh xa hai người họ.