Đúng rồi!” Phỉ Lỵ Á đột nhiên cao giọng kinh hô.
Người nào đó một mực cuối đầu xem truyện tranh, bị thanh âm của Phỉ Lợi Á làm cho giật
mình, ngẩn đầu lên nhìn Phỉ Lỵ Á, câu mày nói: “Phỉ Lỵ Á, cậu kêu cái... Oa? Sao vậy?”
Một người đang lau bảng trợn trừng mắt không nề hà thở dài, lúc này mới chậm rì rì nói: “Vị đại tỷ mê truyện tranh này,
chuông tan học vang mười phút trước rồi. Không trở về nhà chẳng lẽ còn
định ở trong phòng học chờ ăn cơm sao?”
Nữ sinh xem truyện tranh
bây giờ mới như người trong mộng tỉnh lại, nhưng cô không có quên vừa
rồi Phỉ Lỵ Á hô lớn một tiếng. Quay đầu đi hỏi Phỉ Lỵ Á nói: “Tuy tớ cực kỳ cảm tạ cậu đánh thức tớ, bất quá... Cậu vừa rồi la cái gì vậy?”
Phỉ Lỵ Á đem túi đựng bánh mì bây giờ đã trống không trong tay tùy tiện ném xuống đất, vừa muốn nói đã bị người dọn dẹp kinh hô một tiếng: “Uầy!
Chúng tớ mới dọn xong, cậu lại xả rác ra, cậu không biết tự giác sao?
Tiểu thư thích ăn!”
”Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Phỉ Lỵ Á liên
tục giải thích, khom lưng từ trên mặt đất nhặt lên túi xốp mình vừa rồi
ném xuống, sau đó quay đầu đến hỏi cái người đang quét rác kia nói: “Có
thấy quá Sơ Hạ không? Vừa rồi thi xong ở trong môn thứ nhất đã không
thấy cậu ấy trở về.”
Bị gọi giật mình, nữ sinh mê đọc truyện
tranh đẩy đẩy gọng kính không có tròng, trầm tư một phen. Bạn học đang
trực nhật quét không thèm quan tâm đế.
”Nghe cậu hỏi như vậy mà nói... Tớ đột nhiên nhớ tới có chuyện rất kỳ quái.” nữ sinh mê truyện tranh nói
”Kỳ quái?” Bạn học đang trực nhật dừng lại động tác trong tay, cũng nghi hoặc địa nhìn về phía nữ sinh đọc truyện tranh.
Nữ sinh mê truyện tranh nặng nề ảo não, ánh mắt trở nên mê ly, giống như
nhớ lại hồi ức. Sau đó chậm rì rì nói: “Tớ cùng Sơ Hạ tỷ ngồi cùng dãy
bàn, tớ ngồi phía sau tỷ ấy. Lúc thi xong môn thứ nhất tỷ ấy vẫn ngồi ở
đây, về sau nói có chút việc muốn sau khi ra ngoài, sau đó liền không có trở lại phòng thi nữa.”
”Cậu nói cái gì?!” Phỉ Lỵ Á không thể tin trừng to mắt nhìn nữ sinh mê truyện tranh hỏi: “Chuyện cậu nói đều là thật sự?”
Chỉ thấy nữ sinh mê truyện tranh khẳng định liền gật gật đầu: “Lúc ấy giám
thị còn hỏi quá vị trí này là ai ngồi, đang nghe đến là Sơ Hạ tỷ ngồi
liền không có hỏi tiếp rồi. Nên là... Là không biết sao tỷ ấy bỏ thi.”
Nếu bây giờ người bỏ thi là người khác, Phỉ Lỵ Á hẳn không cảm thấy được kỳ quái. Nhưng người là bỏ thi An Sơ Hạ cô liền cảm thấy được không thể
tin được rồi. Nhưng nữ sinh mê đọc truyện kia chắc chắn không lừa cô.
Lúc mọi người đang trầm mặc, cửa phòng học đột nhiên bị người gõ vang, dọa
mọi người nhảy dựng. Nhìn ra liền thấy một nữ sinh đang ở cửa, cầm trong tay đồ dùng học tập và sách vở. Chỉ thấy cô ấy cầm trong tay gì đó nói: “An Sơ Hạ có phải bạn học của các cậu?”
Phỉ Lỵ Á vội vàng gật đầu trả lời nói: “Vâng, Sơ Hạ là bạn chúng tôi. Cậu ấy xảy ra chuyện gì sao?”