Edit by: Lục Vân Đảng - _KuniWang_
Cùng lúc đó, không chỉ mình tâm trạng của An Sơ Hạ không tốt mà còn một người khá cũng có tâm trạng không tốt. Đó chinh là người sẽ tiếp quản tập đoàn Khương Thị - Khương Văn.
”Anh có còn là đàn ông không vây?” Mạc Lỵ một tay đẩy ngã Khương Văn xuống đất, mấy ngày qua nhiều lân cô nói Khương Văn dạy dỗ lại Hàn Thất Lục nhưng hắn một là đánh trống lảng hai là sẽ thẳng thừng từ chối vấn đề này.
Tiếng tăm của Hàn Thất Lục không phải Mạc Lỵ không biết nhưng cô không thể chịu nổi khẩu khí đấy của hắn.
May mắn đấy là cô chứ không gặp chuyện nhục nhã như vậy tự đã tự sát lâu rồi. Cô cũng chưa từng nghĩ tơi, nếu cô trong sạch đi chăng nữa thì có ai dám đi giáo huấn Hàn Thất Lục không?
Khang Văn đúng dậy, vẻ mặt đầy ý cưng chiều, vòng tay qua ôm ngang eo Mạc Lỵ giọng nói đầy vẻ ôn nhu:“ Bảo bối à? Anh chiều em chưa đủ hay sao? Hãy bỏ qua chuyện đó đi? Tại sao lại cứ muốn gây chiến với Hàn Thất Lục?”
Nghe Khương Văn nói như vậy, Mạc Lỵ tức giận trừng mắt nhìn hắn, hất tay Khương Văn đang ôm eo xuống. Tại sao cô lại có một người yêu vô dụng như vậy?
”Nếu anh không giáo huấn hắn đàng hoàng thì từ nay về sau đừng hòng gặp tôi, à còn chưa hết, tôi sẽ viết một lá thư gửi sang cho Hàn gia và trong đó viết những gì anh nói về Hàn Thất Lục, mục đề của lá thư là' Nhận định về người thừ kế Hàn gia- Hàn Thất Lục của người thừa kế tập đoàn Khang Thị'” Mấy lời đó của Mạc Lỵ làm cho Khương Văn có chút bực mình, mặt đen lại.
Hắn thích Mạc Lỵ vì cô sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp, dáng người bốc lửa khiến người ta nhìn vào liền chảy máu mũi. Còn một nguyên nhân nữa hắn luôn nghĩ cô ta là một người phụ nữ bình thường nhưng không ngờ cô ta có tâm địa thâm sâu, cư nhiên dám lấy chuyện uy hiếp hắn.
Tuy túc giận là thế nhưng mà nếu như nói thêm điều hì chỉ em rằng cô ta viết thư gửi đến Hàn gia thật thì không chỉ hắn, cha hắn mà cả công ti này sẽ gặp sóng gió.
Tự nghĩ sao số mìn lại xui xẻo gặp phỉ một người phụ nữ như vậy, uống xong ngụm nước hắn liền đi ra khỏi phòng.
” Tôi chỉ cho anh thời gian ba ngày” Mạc Lỵ nói vọng từ trong phòng ra, hắn không nói gì, yên lặng đóng cửa lại.
Giáo huấn Hàn Thất Lục chỉ có con đường chết, nhưng nêu không giáo huấn thì Mạc Lỵ không từ bỏ ý đồ. Rốt cuộc phải làm sao?
Đầu đầu, Khương Van cau mày, nhấn nút thang máy đi xuống tầng dưới.
***
Học viện hoàng gia Tư Đế Lan
- “kết quả kiểm tra tại chỗ hôm nay rất tốt, tất cả mọi người có thể ra về. * Hiện trường* đang đến gần, tôi xin nhắc lại một lần. Đừng để cho những điều cuối tuần qua biến mất vào thứ hai tới ở bài kiểm tra * lấy mẫu. Phạm vi của bài kiểm tra lấy mẫu là toàn bộ mọi đối tượng.”
Nói xong, không nghe ra một câu phàn nàn, tất cả đồng thanh trả lời: “Bạn học An Sơ Hạ, chúng tôu đảm bảo có thể hoàn thành nhiệm vụ”
Tiếng chuông tan học vang lên, An Sơ Hạ bước xuống bục giảng, sắp xếp lại mọi thứ. Học sinh trong lớp chào tạm biệt cô rồi cũng đã ra về.
Trước khi tan học, hôm nay là thứ sáu, nên có rất nhiều bạn đi chơi trong ba ngày nghỉ này.
” An Sơ Hạ, đã kết thúc chưa?”- An Thần Xuyên hướng phía ghế cô ngồi đi tới, hai tay vô thức nắm chặt lại. Anh đã rất lo lắng.
Mặc dù biết đây không phải là lần đầu nhưng bằng một cách nào đó, trái tim vẫn còn rất căng thẳng.
Kiếm được chỗ ngồi tốt, ánh mắt đau khổ nhìn An Sơ Hạ, bắt gặp ánh mắt đó, cô nhất thời không biết phải giải thích như thế nào.
” An Sơ Hạ” thanh âm Hàn Thất Lục lạnh lùng vang lên ngoài cửa.