Edit by: Lục Vân Đảng - amyy_y
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cô còn đang tưởng Khương Viên Viên gọi tới, không nghĩ rằng nó chỉ là một tin nhắn.
”Buổi chiều sau khi tan học có thể đi ôn bài cùng tôi không? Tôi hơi yếu vài dạng bài khó.” — người gửi: An Thần Xuyên.
Thay đổi cách nhắn tin, An Sơ Hạ nhắn một tin ngắn: “Được.” Đúng lúc cô cũng cần ôn lại các bài tập phụ đạo trước đó, dù sao thì đề thi chung của thành phố cô cũng không thể phớt lờ được.
Sờ sờ ba lô, lúc này cô mới nhớ ra mình quên mang ba lô. Thẻ kia là Khương Viên Viên cho cô, đây là tiền của Hàn Lục Hải, muốn dùng bao nhiêu cứ dùng. Đến bây giờ ngoại trừ dùng thẻ kia mua đùi gà cho Mạc Hân Vi ra, cô hoàn toàn chưa từng dùng qua.
Bây giờ thực sự cần dùng tới thì lại quên mang theo, thật là xui xẻo mà.
Quay đầu nhìn Hàn Thất Lục, tiểu tử này chắc chắn là có mang thẻ đi? Chỉ là... nhìn thái độ keo kiệt của hắn, mỗi lần giúp cô đều nhắc tới thẻ tín dụng, nhất định rất nhỏ nhen! Nhưng nếu không mượn hắn cũng không thể mượn Hàn quản gia được đi? Ông đã già như vậy rồi...
Từ nhỏ An Sơ Hạ đã cảm thấy người già rất đáng thương, không biết tại sao, dù sao thì khi nhìn thấy bọn họ trong đáy lòng lại xuất hiện một nỗi thương xót. Tuy rằng Hàn quản gia không già đến nỗi vậy, nhưng tuổi tác cũng không còn trẻ nữa.
Cuối cùng, cô lấy hết dũng khí quay đầu nói với Hàn Thất Lục: “Trên người anh có mang theo tiền không?”
An Sơ Hạ chưa bao giờ nhắc đến chuyện tiền với hắn hoặc với bất cứ người nào khác, lần này hỏi hắn có tiền không hắn phải mất một lúc mới phản ứng được, giương mắt nhìn cô lãnh đạm nói: “Để làm gì?”
Cô biết Hàn Thất Lục rất nhỏ nhen mà! Vừa nhắc tới tiền liền bày ra dáng vẻ như cháu chắt của nhà có tiền!
”Tôi quên mang thẻ, anh có thể cho tôi mượn không?” Đang đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cô vẫn đang kiềm chế tiếp tục hỏi hắn. Ánh mắt hơi né tránh, cô sợ hắn sẽ từ chối.
Hàn Thất Lục quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn đối diện với An Sơ Hạ: “Cô mượn tiền làm gì?”
Cúi đầu, An Sơ Hạ đang suy nghĩ phải nói với hắn như thế nào. Vì hình như hắn không thích An Thần Xuyên lắm, nếu nói với hắn cô cùng An Thần Xuyên đi mua sách, hắn nhất định sẽ không cho mượn đi?
Vì vậy cô nhất định giấu bớt chuyện đi.
”Sắp đến kì thi thành phố rồi, chiều nay sao khi tan học tôi với mấy bạn học đi mua vài quyển sách rồi cùng ôn tập phụ đạo. Để tránh đề thi thành phố quá khó.” Thè lưỡi, cô giả vờ thoải mái nhìn Hàn Thất Lục.
Nhíu mày, Hàn Thất Lục nói: “Nghe nói lần này làm bài kiểm tra cô được điểm tuyệt đối?”
Hàn quản gia ngồi trước đang lái xe đột nhiên xoay người lại, vẻ mặt kích động hỏi: “Điểm tuyệt đối? Thật sao? Sơ Hạ tiểu thư? Cô được điểm tuyệt đối sao?”
Chuyện này kỳ lạ lắm sao? An Sơ Hạ tự hỏi trong lòng. Từ nhỏ đến lớn vì không muốn để mẹ thất vọng, cô dốc hết sức học tập, vậy nên mỗi lần thi lại đạt được điểm làm người khác rất hài lòng. Điểm tuyệt đối cũng không phải là chuyện đã xảy ra một hai lần.
Cô không biết rằng, thành tích của Hàn Thất Lục chỉ toàn đếm ngược. Không phải vì làm sai, mà chỉ toàn là điểm không.
Tuy rằng ở Học viện Tư Đế Lan thi được điểm không không ít, nhưng vẫn là Hàn Thất Lục thất bại. Đương nhiên, Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ cũng giống nhau, thành tích đều không tốt. Nhưng trong ba người bọn họ Hàn Thất Lục vẫn kém nhất.
An Sơ Hạ đột nhiên đạt điểm tuyệt đối làm cho Hàn quản gia cảm thấy rất kinh ngạc.
”Dạ.” Cô gật đầu, trong mắt không có vẻ đắc ý, mà là rất bình thản.
Nghe thấy An Sơ Hạ trả lời, Hàn quản gia vừa lái xe, vừa nghi ngờ hỏi: “Vậy sao không nói cho phu nhân và lão gia biết? Chắc chắn họ sẽ rất vui a.”