Edit: _KuniWang_
Đi vào phòng khách, Khương Viên Viên đang ngồi ở đó sáng tác ngôn tình, An Sơ Hạ cũng không dám quấy rầy, đành trực tiếp thẳng lên lầu. Vừa đến
cửa phòng định mỏe của ra thì có người nào đó giữ lại, cô cho dù là dùng ngón chân cũng biết đó là Hàn Thất Lục.
Cũng không để ý đến Hàn
Thất Lục, cô cầm lấy lọ nước hoa quả mang theo từ dưới lầu mở ra uống,
bất đắc dĩ bình cái thật chặt, cô bị nắm chạt tay phải đến mức đỏ bừng
cũng không có thể lấy tay ra. Thở dài một hơi thật nặng nề, cô đến nằm
trên giường của mình, suy nghĩ về Hàn Thất Lục đang đứng trước mặt.
Duỗi ra người rồi nói: “Giúp tôi một việc đi!”
Hàn Thất Lục từ nhắm hờ mắt sang nhắm mắt ngủ, nhưng lại thích thú trở mình một cái, giả chết!
”Uy --” An Sơ Hạ la lớn, trở người của hắn lại, sau đó nói: “Tôi sắp chết đói!”
”Tự lực cánh sinh có hiểu không?” Hàn Thất Lục chầm chậm mở mắt, ngữ khí
tuy rằng rất không vui, nhưng vẫn nhanh tay lấy long nước của cô mà
uống. Vui đùa thôi, vui vẻ một chút thì tốt rồi,nha đầu kia sinh khí
cũng không thể nào chửi ầm lên.
Hắn ngồi khoanh chân trên giường, mở long nước ngọt, uống một hơi liền cạn nửa long.
”Uy! Nước ngọt của tôi!” An Sơ Hạ lúc này mới phản ứng, đoạt lấy long nước
đã bị hắn uống quá phân nửa, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Hung tợn trừng mắt
nhìn Hàn Thất lục, nhìn nhìn long nước, một nửa muốn uống một nửa không
muốn uống, cảm giác khó chịu không thể diễn tả bằng lời.
”Không uống, thì cho anh uống!” Thấy cô chậm chạp không hề cử động, Hàn Thất Lục
động tác muốn đoạt lại long nước, An Sơ Hạ cuống quít bảo vệ long nước
chính mình, ngửa cổ, uống hết sạch long nước. Người đằng sau néncười,
thay đổi tư thế, lấy ví tiền từ túo của An Sơ Hạ ra.
”Anh định
làm gì?” Nghi hoặc cầm lại di động, cô kiêm tra lại, bên trong Hàn Thất
Lục cư nhiên bị đổi tên danh bạ 【 Chồng yêu 】. Mặt của cô “ tạch” một
cái ủng hồng lên, nhưng vẫn là làm ra vẻ bất mãn: “Tôi nói Hàn Thất Lục
đại thiếu gia, anh ngốc thật hay là giả ngốc đây?”
”Nếu anh phát hiện em dám đổi tên thì em chết với anh!” Nói như một câu, Hàn Thất Lục hai tay chống đỡ đứng dậy, xuống giường.
Thấy hắn xuống giường, An Sơ Hạ theo bản năng hỏi một câu: “Anh đi đâu?” Hỏi xong, khuôn mặt càng trở nên ủng hồng, hận không thể cắn lưỡi nói lại.
Quả nhiên, Hàn Thất Lục vô sỉ nở một nụ cười gian manh, ghé sát vào mặt An
Sơ Hạ ngữ khí cực kỳ đen tối: “Như thế nào? Không muốn anh đi? Anh đây
liền ở lại với em, cùng nhau ngủ a.” Hắn chính là không muốn đi.
” Đi chết đi! Ngủ ngủ cái đầu anh, mơ đo!” An Sơ Hạ lấy gối ném vào người Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục không đứng đắn, nhún vai một cái: “Không muốn anh đi thì nói thẳng đi, anh sẽ không cười em.....”
”Còn không đi!” An Sơ Hạ nghiến răng nghiến lợi, hận chính mình không có
việc gì lại đi hỏi' ngươi đi đâu '. Thiếu chút nữa không biết mặt mình
giấu ở đâu!
” Sơ Hạ.” Hàn Thất Lục thu hồi ý cười, nghiêm trang
nói: “Em là của anh. Nếu anh biết em thân mật với người con trai khác,
vô luận là ai, anh cũng sẽ làm hắn sống không được chết không xong, hiểu chưa?”