Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 390: Chương 390: Anh Liều Chết




Edit: Thùy Linh

Beta: nhilamdn

”Đồng thời cái gì?” An Sơ Hạ hỏi rất tự nhiên.

Tiêu Minh Lạc đầu tiên là lắc lắc đầu, lúc này mới thở dài nói rằng: “Cô không biết, cái tên này tuy rằng bình thường bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng thực ra đi công tác rất nhiều! Đặc biệt mới vừa rồi còn cùng Hướng Mạn Quỳ kia....”

Nói được nửa câu, Tiêu Minh Lạc đột nhiên ý thức được chính mình vừa nói gì, cuống quít dừng lại đưa tay che miệng mình, vẻ mặt vô tội. Anh không phải cố ý muốn nói cho An Sơ Hạ nghe, đúng là không cẩn thận nói ra.

An Sơ Hạ ngược lại cũng không cùng với anh ta tính toán, thờ ơ nhún vai nói: “Nhưng không lẽ anh muốn tôi làm bữa trưa tình yêu? Còn kịp chứ?”

”Cái này! Cô hoàn toàn không cần lo lắng!” Tiêu Minh Lạc nói qua, khoát tay một cái. Lập tức liền có người mang theo một hộp cơm màu đỏ sậm đi lên trước, nâng lên trước mặt An Sơ Hạ.

Vẻ mặt của cô trong nháy mắt chuyển thành kinh ngạc. Hộp cơm này có phải nói rõ.....Tiêu Minh Lạc đoán chắc cô sẽ đồng ý đi ăn “cơm trưa tình yêu “ Vốn muốn ngay lập tức sẽ cự tuyệt, nhưng trong đầu hồi tưởng lại câu Tiêu Minh Lạc nói khi nãy.

------ Cái tên này tuy rằng bình thường là bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng thực ra đi công tác rất nhiều!”

Ngực đột nhiên nổi lên một trận ghen tuông nhàn nhạt, đại khái chua xót đến đau lòng? Lại như nhìn thấy mẹ vì mình cố gắng như vậy, một bên dạy học một bên còn tới nơi khác để làm thêm. Trong lòng vạn phần xoắn xuýt bên dưới, cô vẫn tay run run nhận lấy hộp cơm màu đỏ.

Vừa ngẩng đầu muốn nói với Tiêu Minh Lạc cái gì, tiểu tử kia đã sớm không thấy bóng dáng. Ngược lại người nào đó cho cô hộp cơm cung kính mà nói: “Sơ Hạ tiểu thư, Thất Lục thiếu gia đang ở văn phòng lầu hai mươi mốt, tôi giúp cô thông báo một tiếng, mời đi theo tôi.”

Cuối cùng liếc nhìn một chút, thấy Tiêu Minh Lạc chạy băng băng rồi biến mất, cô thở dài, trong lòng thầm nói: Thôi...

Đến cũng đến rồi, chẳng lẽ hiện tại cầm hộp cơm này mở sau đó chính mình đem “ bữa trưa tình yêu “ giải quyết? Nếu quả thật làm như vậy, chính là não tàn!

”Được, đã làm phiền anh.” Cô lễ phép nở nụ cười, người kia cũng gật đầu mỉm cười với cô, đi tới phía trước dẫn đường.

Đi qua cửa xoay, cô lúc này mới theo người kia đi tới trước đại sảnh. Người kia ở trước mặt một tiểu thư nói chuyện, An Sơ Hạ đánh giá cái công ty này, trước từ bên ngoài xem liền cảm thấy rất hùng vĩ, đi vào trong thì cảm giác đó càng mãnh liệt. Trong đại sảnh người ta đều đi tới đi lui, trên mặt đa số là dáng vẻ nghiêm chỉnh, làm cho người ta cảm giác cái công ty này tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ suất gì.

”Được rồi, đã có hẹn trước nên tôi sẽ không thông báo đến thư ký chủ tịch, cô lên đi.” Tiểu thư kia liếc An Sơ Hạ một chút. Không khó phát hiện, trước đó tiểu thư kia nhìn đến hộp cơm trong tay An Sơ Hạ, ánh mắt tối sầm, ngay sau đó là vẻ mặt khinh bỉ, nhưng lập tức lại khôi phục mặt lạnh như tiền.

Thái độ phục vụ thật tệ! An Sơ Hạ ở trong lòng âm thầm khó chịu một hồi, nhưng tâm tình rất nhanh khôi phục lại ôn hòa. Cô mặc đồng phục, trong tay còn cầm cái hộp cơm, mọi người không nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường mới gọi là kỳ quái.

”Như vậy, tiểu thư, tôi đưa cô tới đây, cô tự lên đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.