Hướng Mạn Quỳ người đứng vững, mà Hàn Thất Lục cũng đúng lúc buông
tay. Hai người đứng rất gần, đúng khoảng cách trái tim, nhưng là càng
ngày càng xa, mãi đến nhìn không thấy đây đó.
Cô ta cực lực gắng để giữ cho chính mình tỉnh táo: “Đơn giản là cô ấy chân thật?”
Quay đầu, chống lại đôi mắt Hướng Mạn Quỳ, Hàn Thất Lục không định trả lời:“Cô cần phải đi đi, cô đã ở trong này lâu quá rồi.” Không lưu tình chút
nào ra lệnh đuổi khách, anh xoay người đi đến trước tủ quần áo, trái lại tự thay một chiếc áo sơ mi mới sạch sẽ.
”Tôi không tin cô ấy lại tốt hơn tôi.” Hướng Mạn Quỳ mỉm cười, như ánh sáng trong trời đất đều
biến mất: “Sớm thôi, tôi sẽ trở về phát triển ở Trung Quốc, đến lúc đó,
tôi sẽ hỏi lại anh, muốn cô ấy hay vẫn là muốn tôi.”
Hàn Thất Lục ngừng cài nút ở tay, biểu hiện không có chút thay đổi nào: “Trở về Trung Quốc?”
Hướng Mạn Quỳ vẫn là cười như cũ, chống lại đôi mắt Hàn Thất Lục: “Yên tâm,
lần này trở về, tôi tuyệt đối sẽ... Lại đoạt được anh thôi. Huống chi... Anh vốn là thuộc về tôi.”
Nói xong lời thề son sắt, cô ta xoay
người, giống như một chim công, cao ngạo bước trên giày cao gót rời đi.
Ngay sau đó là tiếng đóng cửa.
Vào khoảnh khắc đó, Hàn Thất Lục
bỗng nhiên lại cởi áo sơmi trên người, tùy ý mà đem ném xuống nền trong
phòng tắm. Lúc này, anh lại gọi điện thoại, kêu quản lí dọn dẹp lại
phòng một lần nữa. Nói chăn trên giường đơn cũng phải đem đổi đi.
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng quản lí kia vẫn gật đầu làm theo. Hàn
Thất Lục tắm rửa trước sau xong, phòng sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ, quần áo vứt trên mặt đất đều đã biến mất không thấy, chăn cũng bị đổi thành
cái khác đẹp hơn.
Coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hàn Thất
Lục thở ra, cầm lấy rượu đỏ do quản lí chuẩn bị khẽ nhấp môi một cái,
mùi vị không tệ.
Nhìn thoáng qua di động bị ném ở trên ghế sofa,
anh chậm rãi bước qua, cầm điện thoại gọi số An Sơ Hạ. Bên kia cô gần
như có chút không kiên nhẫn, truyền đến âm thanh ngăn tủ bị mở ra.
“... Đang làm gì “
Mọi chuyện xảy ra theo như logic.
---------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, An Sơ Hạ đi tới trường học, một đám người đem thuốc tiêu
chảy đến an ủi cô. Nét mặt cô tối sầm, mà lại không thể không nhận lời
an ủi của bọn họ, sau đó giải thích nói chính mình bị đã hết bệnh rồi,
không còn bị tiêu chạy nữa.
Đi vào phòng học lúc này, Mạnh Tiểu Nam chính là đang nằm úp sấp mặt ở trên bàn ngủ giống như đầu heo.
Sau khi tiết tự học kết thúc, bên ngoài cứ vậy mà bắt đầu giọt giọt tí tách dưới đất, một trận mưa tới. Không lớn lắm, rơi trên cửa sổ thủy tinh
vừa lúc phát ra tiếng leng keng êm tai.
”An Sơ Hạ, ra đây!”
An Sơ Hạ theo thanh âm nhìn lại, đúng là Lăng Hàn vũ. Khó trách trong
phòng học đột nhiên an tĩnh liền biến mất, âm thanh Lăng Hàn Vũ gõ trên
cửa sổ thủy tinh đều có thể nghe thấy. Nguyên nhân là này tên yêu nghiệt BOSS đến đây.
Đi ra phòng học, Lăng Hàn Vũ liền lao đến hỏi một cây: “Cô có hay không đều đã đem truyện tranh của tôi ném đi hả?!”
Mê mang nháy mắt mấy cái, đang nghĩ muốn hỏi rõ ràng liền thấy đứng ở sau
lưng Lăng Hàn Vũ ba bốn mét, Tiêu Minh Lạc đang có vẻ xua tay, tinh thần rối rắm.
Lăng Hàn Vũ, truyện tranh, ném, Tiêu Minh Lạc...
Đột nhiên phát sinh ra một loạt chuyện khó hiểu, nhưng An Sơ Hạ không ngu
ngốc, rất nhanh liền chứng minh là chuyện gì xảy ra. Hơi giương mắt, cô
đầy mặt bình tĩnh 'Đúng...” trong lòng lại tính toán nếu như thay Tiêu
Minh Lạc chịu dùm tội danh này sẽ có lợi ích gì.
Ưu đãi gì gì đó, cực kỳ có lợi ~
“... Cô!” Lăng Hàn Vũ chán nản, vẻ mặt gần như oán hận cùng đống truyện bị vứt bỏ.
Đứng ở chỗ không xa Lăng Hàn Vũ đang đứng, thực ra An Sơ Hạ toát mồ hôi dầm
dề, phải biết rằng, phá hủy đống truyện vốn do bà nội Lăng Hàn Vũ tự tay viết rồi kí tên lên, không khác gì tự tuyên án tử cho chính mình cả!