Editor: huongmiumiu
Beta: NhoxPanda2
Lời này nghe vào trong tai An Sơ Hạ cực kì khó chịu, no chết? Bởi vì một
chút đồ ăn này liền no chết? Cô cũng hơi chút quá mức yếu ớt đi?
Mới vừa muốn nói điều gì, đột nhiên miệng mở ra, không tự chủ được đánh một cái ợ no nê. Nhưng mà nói đi nói lại, cô hiện tại quả thật chống đỡ
được...
Mà lời này nghe vào trong tai Ba Tát Lệ cũng cực kì khó
chịu, Hàn Thất Lục này là tuyên bố che chở cho An Sơ Hạ. 'Đúng là...
Đúng là vừa rồi anh rõ ràng nói lo lắng cho mình! Chẳng lẽ vừa rồi Thất
Lục đều là gạt người? Không có khả năng. Với tính cách của Hàn Thất Lục, nếu anh không phải nói thật sự, như thế anh liền lừa gạt. Cho nên nói,
anh nói lo lắng cho mình khẳng định là thật... Như thế nói lời gì, Thất
Lục nên là cũng có chút nào đó thích mình chăng?' (Bà nội tưởng tượng
vừa thôi - ed phần của bà tôi chẳng muốn làm nữa. Gấu bực mình)
Nghĩ như vậy, Ba Tát Lệ tâm tình nhất thời lại tốt lên, đối với động tác vừa rồi của Hàn Thất Lục, cô ta cũng không tức giận. Mặt mày hớn hở cúi
xuống đĩa rau của mình ăn.
Khương Viên Viên không thích cô ta
không có vấn đề gì, chỉ cần Hàn Thất Lục thích cô ta là được! Dù sao đến lúc đó nếu cô ta gả vào được, như thế nhất định sẽ cùng Hàn Thất lục
đồng thời chuyển ra ngoài ở! Hơn nữa, bà một bộ dạng tức giận trong lúc
đó cảm tình cũng không tốt. Như thế nói thế nào, An Sơ Hạ nhất định cũng chỉ có thể là em gái Hàn Thất Lục, mà không phải là phu nhân!
”Ta như thế không phải sợ tiểu Sơ Hạ ăn không đủ no thôi!” Khương Viên Viên bất mãn chu miệng lên, lại như không đưa cho An Sơ Hạ đĩa rau, ngẩng
đầu nhìn Hàn quản gia liếc mắt một cái hỏi: “Ngươi xem thời gian, mấy
giờ rồi hả? Bọn nó còn phải đi thi.”
Hàn quản gia vội vàng giơ cổ tay lên nhìn xem thời gian, cực kỳ bình tĩnh nói: “Phu nhân, còn có 2
phút lại 14 giây là đến thời gian lên lớp buổi chiều rồi. Nói cách
khác... Sắp đến thời gian cuộc thi rồi.””Cái gì?!!!” An Sơ Hạ trừng to
mắt không nói hai lời từ trên ghế ngồi phịch xuống. Tiêu tan rồi... Vì
sao cuộc thi bị muộn rồi, mà người nửa giống như cha mẹ Hàn quản gia lại có thể bình tĩnh như vậy?!
Nếu là để mà nói, ngày tháng trước
kia nếu muộn là phải chạy cấp tốc từ lâu, cho rằng ông trời muốn sập
xuống, đúng là hiện tại... Hàn Thất Lục theo sát mà đứng lên, nhưng An
Sơ Hạ từ trong mắt anh cũng nhìn không ra có chút nào kích động.
Chỉ thấy anh chậm rì rì lấy điện thoại đi động ra, sau đó bấm gọi một cái
dãy số. “Này? Hiệu trưởng? Tôi là Hàn Thất Lục, thời gian cuộc thi lùi
lại nửa giờ, không nên hỏi vì cái gì.”
Dứt lời, anh quyết đoán
ngắt điện thoại, quay lại nhíu mày nhìn An Sơ Hạ: “Chủ nhân, người đàn
ông như tôi, tuyệt đối sẽ không để cho cô bị trễ cuộc thi.”
Không sai... Xem thế này cuộc thi là không bị đến muộn. Từ nơi này đến trường học, nhiều lắm mất 20 phút. Đúng là! Anh là vì cô lùi lại thời gian
cuộc thi của tất cả học viên!!! Mà còn, trọng điểm là, chỉ cần một chiếc điện thoại liền có thể làm được!!!
Tiêu tan, thế giới này rốt
cục thế nào rồi hả? Thế nào rồi hả?!!! Thấy An Sơ Hạ ngây ngốc ở chỗ đó, Hàn Thất Lục lắc đầu cười kéo qua vai cô, An Sơ Hạ lại sau một giây
đẩy anh ra, nhảy vài bước đi về phía trước, đi đến bên cạnh Hàn quản gia nói: “Hàn quản gia, bác mau đưa con đến Tư Đế Lan đi, đừng làm cho bạn
học khác đợi quá lâu.”
Cô biết để cho Hàn Thất lục 'Thu hồi mệnh
lệnh đã ban ra' đó là khẳng định không có khả năng. Còn không bằng yên
tâm thoải mái tiếp thu, khẩn trương đến trường học mở cuộc thi.
”Vậy...” Hàn quản gia theo bản năng nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái, chỉ thấy anh hơi giương mắt, ngầm đồng ý rồi. Hàn quản gia lúc này mới xoay
người đi ra ngoài chuẩn bị xe.