Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 886: Chương 886: Bạn Đoán Thử Xem (1)




Edit: DinhHa

Beta: La Pluie

​”Em biết.” An Sơ Hạ gật đầu: “Mấy ngày nay em nghĩ rất nhiều, anh nói rất đúng, mỗi người đều có nỗi khổ của chính mình.”

​”Tốt, đừng nói thương cảm như vậy.” Khương Quốc Lập ho khan vài tiếng, hắng giọng một cái nói: “Hiện tại đi xem An Dịch Sơn trước rồi sẽ bàn, cháu cũng nên gặp mặt ông ấy một chút rồi.”

​An Sơ Hạ sửng sốt, sắc mặt vơi đi vài phần huyết sắc. Vào lúc này, Hàn Thất Lục ôm vai cô nói: “Có anh ở đây.”

​An Sơ Hạ còn chưa nói gì, Khương Quốc Lập đã mở miệng trước: “Cháu cũng quá ghê tởm rồi... Khẩn trương đi soi gương xem, có làm người khác hãi hùng hay không!”

​”Cháu làm sao vậy?” Hàn Thất Lục vẻ mặt mờ mịt, vì tìm kiếm An Sơ Hạ, anh đã đi khắp thành phố A che kín tất cả cơ sở ngầm, cửa bệnh viện này lại có rất nhiều người của Hàn gia ẩn thân. Anh cũng đoán tin tức này xuất hiện, An Sơ Hạ sẽ lập tức đi tới bệnh viện, vì thế anh liền ở một khách sạn bên cạnh bệnh viện chờ đợi, nhận được tin tức anh liền trực tiếp chạy tới, đến áo cũng chưa cài hết khuy.

​Chẳng lẽ là vì kiểu tóc rối loạn sao?

​Anh theo bản năng sờ lên tóc mình, mái tóc dính dính, sờ vào không thoải mái.

​Anh bây giờ mới nhớ đến mấy ngày nay ban ngày đều đi tìm người, có thể tìm ở đâu anh đều đã đến tìm, còn buổi tối cũng tìm đến tận nửa đêm, về nhà liền nằm xuống ngủ, làm sao có thời gian gội đầu?

​”Ba ba!” Khương Quốc Lập khoát tay, vỗ vài cái.

​”Thiếu gia.” Hàn quản gia từ chỗ tối đi ra, đi theo sau ông là một vài nhà tạo mẫu.

​Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của hai người, khuôn mặt Khương Quốc Lập hiện đầy ý cười, giải thích: “Tại thời điểm Sơ Hạ từ trong Tử Cấm Thành đi ra cậu liền nhận được tin tức, cho nên đi theo Sơ Hạ trở lại. Thuận tiện thông báo một phen cho Hàn quản gia bên này, vừa rồi nếu cháu không lao tới, cậu liền dẫn người tóm lấy những phóng viên này.”

​Thì ra là thế.

​Bộ dạng Hàn Thất Lục như bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, tiếp đó sắc mặt anh biểu tình ngưng trệ lại, ánh mắt lặng yên nhìn An Sơ Hạ, hỏi: “Hóa ra em không về thành phố A? Em một mực ở Tử Cấm Thành với Kim Khả sao?”

​”Ừm...” An Sơ Hạ gật đầu: “ Em... Chỉ nghĩ là muốn an tĩnh một lúc.”

​Anh cũng không có ý trách cô, toàn bộ lỗi vốn là do anh giấu diếm trước. Biết An Sơ Hạ mấy ngày nay khỏe mạnh ở Tử Cấm Thành, trong lòng anh cũng an tâm, Kim Khả sẽ không làm cô khó xử. Chỉ là...

​”Em làm sao có thể tìm đến dì ấy?” Hàn Thất Lục kinh ngạc hỏi.

​”Cái này...” An Sơ Hạ cười gượng một tiếng: “Vừa lúc gặp được dì ấy mà thôi.”

​”Khéo như vậy?” Hàn Thất Lục trong mắt nổi lên nghi ngờ.

​Khương Quốc Lập đúng lúc đi lên phía trước: “Hai người có thể đừng trước mặt ta và Hàn quản gia hai người độc thân mà ân ái nhau được không? Khẩn trương để cho Hàn quản gia sửa sang lại cho cháu, thật sự là xấu hổ chết! Sơ Hạ, cháu theo ta tiến vào bệnh viện trước.”

​Sớm muộn gì cũng phải gặp mặt một lần.

​Trong lòng cô tuy phức tạp, nhưng vẫn không do dự theo sát Khương Quốc Lập đi về hướng trong bệnh viện.

​Trong bệnh viện yên tĩnh không có một tiếng động, lúc này là thời điểm bệnh viện là ít người nhất, chỉ thấy bác sĩ trực hoặc là y tá đi tới đi lui rất bận rộn.

​”Ông ấy đã tỉnh lại sao?” An Sơ Hạ nhịn không được hỏi.

​Trước khi nhìn An Dịch Sơn, nội tâm của cô dường như không hề gợn sóng, tuy đối phương là cha nuôi của cô, khi đó vì sắp đặt cho cô một thân phận, để cô có thể làm vị hôn thê của Hàn Thất Lục, miễn bị người khác khinh thường.

Nhưng hiện tại, An Dịch Sơn cùng cô có quan hệ huyết thống thật sự.

”Cháu hận ông ấy sao?” Khương Quốc Lập không đáp lại hỏi.

​”Hận...” An Sơ Hạ giãi bày: “Từ nhỏ khi người khác mắng cháu là con hoang, cháu liền bắt đầu hận ông ấy. Chỉ là, cháu đã hiểu, loại hận này, chính là vì chờ đợi ông ấy có thể trở thành một người cha, ở bên cạnh cháu.”

​”Cháu đứa nhỏ này...” Khương Quốc Lập lắc đầu: “Thật đúng là làm người ta phải đau lòng.”

Bước chân của Khương Quốc Lập dừng lại trước một gian phòng bệnh, bên ngoài là hai người vệ sĩ, nhìn thấy Khương Quốc Lập liền lui sang một bên.

​”Ông ấy ở bên trong, hai người nói chuyện, cậu ở bên ngoài chờ cháu.” Khương Quốc Lập nói xong, cực kì đàn ông mở cửa giúp cô.

​Động tác này nhìn qua thì rất đàn ông, kì thực là để cho cô không có cơ hội trốn tránh.

​”An Sơ Hạ?” Tiếng nói của An Thần Xuyên vội vàng truyền tới.

​An Sơ Hạ theo tiếng nói đó nhìn sang, thoáng thấy người đàn ông nằm bên ở cạnh An Thần Xuyên nhanh chóng ngồi dậy, đôi mắt rơi xuống những giọt nước mắt: “Sơ Hạ...con gái của ta...”

​Tất cả vỏ bọc ngụy trang kiên cường của cô, rốt cục nghe thấy bốn chữ “Con gái của ta” này liền sụp đổ. Nước mắt giống vỡ đê tuôn trào, nhiều năm như vậy không có người cha này, thật sự là không dễ chịu.

​Cô cũng kỳ vọng giống như những đứa trẻ của nhà khác, có thể ngồi ở trên vai cha nói thật lớn y y a a, thế nhưng những mộng tưởng này, đều đã không có khả năng thực hiện rồi.

​Nói là hận sao? Kỳ thật là không hận. Muốn đạt được như vậy, làm sao có thể hận a?

​”Đi vào thôi.” Khương Quốc Lập nói nho nhỏ như vậy một câu, nhẹ nhàng mà vỗ vai Sơ Hạ.

Khoảng cách vài bước, dài như là một thế kỷ. An Thần Xuyên nhanh chóng từ đứng lên khỏi chỗ ngồi, cực kỳ tự giác lui sang một bên.

​”Thật xin lỗi... Sơ Hạ. Ta có lỗi với con và mẹ con, ta nghĩ muốn chết, dùng cái chết hoàn lại lỗi lầm mà ta phạm phải! Ta hối hận! Cả đời người theo đuổi nhiều thứ như vậy, đến chết cũng không mang được thứ gì đi theo. Ta có lỗi với hai người a!”

​Nước mắt của An Dịch Sơn giàn giụa, An Thần Xuyên đứng ở một bên cũng thật sự không dễ chịu.

​”Người không những có lỗi với con và mẹ, còn có Thần Xuyên cùng mẹ anh ấy.” An Sơ Hạ lau khô nước mắt, hít sâu một hơi nói: “Nếu người còn muốn nghĩ lấy cái chết để bồi thường, con khuyên người không cần u mê tái phạm, người chết, tội lỗi chỉ càng tăng thêm!”

​”Tội lỗi chỉ biết càng tăng thêm?” An Dịch Sơn sững sờ nhìn cô.

​”Người chết, là có thể đi theo mẹ con giải thích rồi. Nhưng người có nghĩ tới, Thần Xuyên cùng mẹ anh ấy làm sao bây giờ?” Lời nói của An Sơ Hạ có vẻ rối như tơ vò, nhưng từng chữ đều như châu ngọc: “Người đã nỡ con và mẹ con, không cần lại có lỗi với Thần Xuyên nữa.”

​An Dịch Sơn rơi lệ nhìn về phía An Thần Xuyên, An Thần Xuyên hốc mắt cũng là đỏ bừng.

​”Chủ tịch An.” Khương Quốc Lập đứng ngoài cửa vào thời điểm này đi đến: “Sơ Hạ ngài không cần lo lắng, vẫn nên chăm sóc vợ ngài và con trai đi. Sơ Hạ, nhà họ Hàn chúng ta sẽ chăm sóc tốt. Mặt khác, tôi nghĩ có chuyện muốn nói riêng với mình ngài.”

​An Dịch Sơn lau khô nước mắt trên mặt, khàn giọng nói: “Tôi cũng đang có lời muốn cùng ông.” An Sơ Hạ cùng An Thần xuyên liếc nhau một cái, cùng đi ra khỏi phòng bệnh, khép cửa phòng lại.

​”Tôi thật không nghĩ tới, cô sẽ đến.” An Thần Xuyên dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, nói: “Tôi cho rằng, cô sẽ không tha thứ cho nhà họ Hàn, cũng sẽ không tha thứ cho gia đình chúng tôi. Tôi không nghĩ tới... Cả hai nhà cô đều đã...”

​”Không cần nói những thứ này nữa, tôi chỉ cảm thấy, giận dỗi mệt chết đi được.”

​”Giận dỗi mệt chết đi được? Thật đúng là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người nói như vậy.” An Thần Xuyên nói xong, thở dài: “Tuy nhiên, cô nói cũng không phải không có đạo lý. Thế nhưng, cô thật sự... Không hận ba tôi sao?”

​”Tôi đã nói, giận dỗi mệt chết đi được.” An Sơ Hạ đi tới hành lang thấy chiếc ghế dài liền ngồi xuống: “Tôi muốn ngủ một giấc, một lúc nữa cậu Quốc Lập đi ra, nhớ gọi tôi.”

​An Thần Xuyên gật đầu, ra dáng đàn ông cởi áo khoác của mình phủ ở trên người cô, trước khi An Sơ Hạ mở miệng liền nói: “Không cần cự tuyệt, chị gái tôi.”

​Chị gái tôi...

​An Sơ Hạ đôi mắt mở to, một lát sau, miệng cô tự giác cong lên: “Cảm ơn cậu.”

​Một tiếng em trai này, cô tạm thời gọi không ra miệng, thế nhưng, chỉ cần cho cô thời gian, cô tin tưởng, chính mình có thể làm được!

​Mọi chuyện đã được xác thực, không có lý do gì cô lại không gọi An Thần Xuyên là em trai!

​Hiện tại, cô thật sự quá mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.