Lau khô nước mắt xong bèn hỏi: “ Các anh không trả lời vấn đề của tôi à, nơi này rõ ràng để chơi bóng rổ sao giờ lại chơi bowling? “
Dùng ánh nhìn trên người An Sơ Hạ liếc một cái, Lăng Hàn Vũ không chú ý tới
ánh mắt đầy nghi hoặc của Tiêu Minh Lạc. Chỉ đánh giá An Sơ Hạ một chút, sau đó nói: “Chúng tôi đột nhiên không muốn chơi bowling, muốn chơi
bóng rổ cũng hay. ( tôi hẳn không nói cho cậu biết rằng tác giả đại nhân là người không biết chơi bowling nên mới không cho các cậu chơi ==
phốc) -> Câu này là của tác giả nên Na để nguyên.
Thật sự là
quá đáng tiếc, còn tưởng sẽ được mở rộng tầm mặt. Bắt quá thôi, cùng lắm bị vạch trần vì không biết chơi bowling, như thế Hàn Thất Lục chắc chắn sẽ cực kỳ khinh bỉ cô. Đúng rồi! Hàn Thất Lục đâu rồi nhỉ?
Một
lần nữa An Sơ Hạ nhìn xung quanh, vừa muốn hỏi Hàn Thất Lục đi đâu, Tiêu Minh Lạc khoát tay nói: “ Không cần tìm, Thất Lục thấy cô vẫn ngủ, nói
đói bụng muốn đi tìm đồ ăn.'
À... Cơ hội như thế quả nào không
mấy khi tới mà? Này thật sự là quá tốt rồi, muốn đuổi đi mà chẳng tốn
chút công sức nào. Ánh mắt sáng lên đầy hi vọng. Cô mặc kệ Hướng Mạn Quỳ kia là ai, không quan trọng, vào thời điểm này cái gì cũng không quan
trọng.
” Sao cô lại cười vậy?” Lăng Hàn Vũ vỗ nhẹ vào vai Tiêu
Minh Lạc nói: “Hẳn không phải là vì vừa rồi bị bọn tôi doạ đến bị ngốc
luôn đấy chứ? Vậy là quá yếu đuối rồi.”
Làm sao cô không biết
Lăng Hàn Vũ đang muốn nói gì chứ? Bất quá cô không cần chấp nhặt làm gì, làm sao có thể tiểu nhân như thế, đúng không?
Cô bước đến trước
mặt Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc nói có chút thành khẩn: “Hai vị đẹp
trai suất chúng, tôi có thể nhờ một việc được không? Nháy mắt với Lăng
Hàn Vũ cùng với Tiêu Minh Lạc. Hai người nhìn nhau rồi cùng trầm mặc.
Ngay lúc An Sơ Hạ định nói tiếp thì bỗng nhiên bị cắt ngang: “Ở đây có tới
hai người thì ai mới là đẹp trai nhất? “ 2 người Đồng thanh nóiCái gì? Sắc mặt cô chuyển đen! Hai tên này quả là khiến cô bực. Nói một câu tình cảm thì khó lắm sao? Thật là... quá đáng!
” Tôi không cần biết trong hai anh thì ai là người đẹp trai nhất, nói tóm lại phải giúp tôi... Nếu không. “
Cô giữ hình tượng cười lạnh: “Nếu không tôi sẽ kéo các người vào toilet cùng tôi.”
Hai người lại liếc nhau một cái, trao đổi ánh mắt một phen 'Cậu cảm thấy sự uy hiếp này như thế nào? Trình độ ra sao?'
'Cao. Chỉ số uy hiếp là một nghìn!!!'
”Được cô cứ nói, bọn tôi sẽ cố giúp.” Tiêu Minh Lạc vỗ ngực nói, xong liếc
nhìn An Sơ Hạ nói tiếp: “Bổn thiếu gia không bán mình, nhưng thấy cô
thành khẩn vậy, tôi sẽ cố mà làm... “
”Khoan đã.” An Sơ hạ vội vàng cắt lời: “Anh nghĩ đi đâu thế, tôi chỉ muốn nhờ hai anh giúp tôi tìm một công việc.”
”Một công việc!?” nghe cô nói vậy, Tiêu Minh Lạc không khỏi ngạc nhiên nhìn
cô: “Cô, chú không cho cô tiền tiêu vặt sao? Sao tự dưng lại muốn đi
làm”?
Một bên Lăng Hàn Vũ còn nghi hoặc nghiêng đầu hỏi Tiêu Minh Lạc:“Kiếm việc làm là có ý gì?”
Tiêu Minh Lạc liếc mắt nhìn, từ tốn nói: “ Là đi làm công đấy, suốt ngày
không chịu đọc sách, chỉ toàn xem truyện tranh thiếu nữ, thật là...”