Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 436: Chương 436: Bị Siêu Giàu Bắt Cóc. . .




Lần thứ hai tỉnh lại, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, toàn thân đau nhức. Cô cảm thấy cảm thấy tay chân mình đều bị buộc chặt, ngồi dưới đất. Muốn mở to mắt nhưng đồng tử lại không lập tức thích ứng được với ánh sáng. Lúc này ánh mắt có thể cảm nhận được sự đau nhức. Cô nặng nề nhắm mắt lại, muốn từ từ thích ứng được với ánh sáng rồi từ từ mở mắt lại.

Ngay lúc này, truyền đến những tiếng bước chân lẫn lộn. Tựa như đang có người đi về phía này. An Sơ Hạ khẩn trương giả vờ như chưa tỉnh, quay lại tư thế lúc đầu, không nhúc nhích giả vờ như chưa tỉnh..

Tiếng bước chân dừng lại cách đó không xa, sau đó là tiếng cửa mở.

Cửa... Đầu óc An Sơ Hạ không ngừng chuyển động. Trong đầu bỗng xuất hiện một nhóm vấn đề lớn, bọn hộ không phải là đi dã ngoại Đại Thám Hiểm sao? Hoạt động Đại Thám Hiểm là ở rừng sâu núi thẳm, tại sao có thể có cửa được?

Trong đầu tiếp tục suy nghĩ lại đột nhiên để ý rằng nhà gỗ nhỏ hoàn toàn không có tìm được, là Hạ Tâm Ngữ nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ này. Như thế rất có khả năng, hiện tại cô đang ở nhà gỗ nhỏ đó.

Nhưng sao, cô lại cảm thấy như tay chân của mình bị trói?

Không đợi An Sơ Hạ nghĩ sâu hơn, cô dựa vào thính giác để phán đoán, người mở cửa đã đi đến trước mặt cô, hơn nữa ngồi chồm hổm xuống. Bởi vì cô nghe được khi đối phương ngồi xổm xuống có tiếng quần cọ xát vào nhau.

”Sao vẫn chưa tỉnh? Không phải nói chỉ cần hạ sốt là rất nhanh có thể đã tỉnh lại à?” Là tiếng của một người đàn ông, mà cái âm thanh này cô cực kỳ quen tai. Nhưng là tạm thời cô đương nhiên không thể nhớ nổi đó là giọng ai.

”Miệng vết thương đã giúp cô ta xử lý xong, tình trạng viêm đã gần như được loại bỏ, cũng đã hạ sốt. Đoán chừng là do lãng phí thể lực quá nhiều, nhưng rất nhanh sẽ tỉnh lại. Người yên tâm.”

Cái thanh âm này An Sơ Hạ không cần nghĩ cũng biết là ai, lại là Hạ Tâm Ngữ! Chẳng lẽ, Hạ Tâm Ngữ cùng người khác liên hợp lại bắt cóc cô? Thế nhưng không khoa học nha! Cô cùng Hạ Tâm Ngữ cũng không có cái gì là thâm thù đại hận. Hơn nữa, Hàn Thất Lục, Hàn Thất Lục đi đâu rồi hả?

Trong đầu càng ngày càng nhiều dấu hỏi chấm, nhưng cô hiện tại chỉ có thể tiếp tục giả vờ hôn mê.

”Tốt nhất là như vậy, tôi cũng không hy vọng cô ta hiện tại chết đi. Phải biết rằng, cô ta là một quân cờ rất quan trọng.” Người đàn ông lạnh lùng nói, rồi đưa tay giữ cằm An Sơ Hạ, sau đó...

Hôn lên!!!

Còn không đợi An Sơ Hạ có phản ứng gì, đối phương đã buông môi cô ra. An Sơ Hạ chỉ cảm thấy trên môi còn giữ lại hơi ấm của người đàn ông kia. Đối phương dùng nước hoa của đàn ông LmperialMajesty, trước khi cô tan học vẫn thường cùng Khương Viên Viên xem tạp chí thời trang và lúc đó đã từng thấy loại nước hoa này, Khương Viên Viên cảm thấy được trên mặt báo giới thiệu không tồi, nghĩ muốn đưa cho Hàn Lục Hải, liền đặt hàng.

Hoàng gia tôn nghiêm loại nước hoa này toàn cầu chỉ có mười bình, mỗi bình giá khoảng hai mươi mốt chấm năm vạn đôla, đặt hàng loại nước hoa này, có chuyên gia đi Bentley giao hàng tới tận cửa. Cũng chỉ là một lọ nước hoa, xa hoa đến mức này coi như là hộ tống nhân vật quan trọng, cho nên An Sơ Hạ đối với LmperialMajesty này ấn tượng rất sâu sắc, đối với loại mùi hương này cũng cũng rất nhạy cảm. Phải biết rằng, ngửi thấy mùi hương này như được một lần ngửi liền vài trăm nhân dân tệ a!

Cho nên giải thích sâu sắc... Người bắt cóc cô thân phận rất đặc biệt. Mua nổi LmperialMajesty, người này tuyệt đối tuyệt đối không phải là đơn thuần chỉ bắt cóc đơn giản như vậy.

Đối phương tính cách vô cùng đặc biệt, khiến cho An Sơ Hạ trong lúc này đều quên rằng chính mình vừa rồi bị hắn hôn là chuyện thật.

”Tước thiếu, người...” Hạ Tâm Ngữ đối với cách làm vừa rồi của Nam Cung Tử Tước cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, cả người như bị một đạo thiên lôi đánh trúng. Trừng to mắt hồi lâu nói không xong một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.