Edit: Thùy Linh
Beta: nhilamdn
Một buổi chiều trôi qua có thể nói là nhanh chóng....
Bởi cô trời sinh như vịt lên cạn, vì lẽ đó căn bản không dám xuống nước.
Tên chết tiệt Hàn Thất Lục kia lại cố ý kéo cô xuống nước, còn hung hăng hướng về biển rộng sâu xa kéo.... An Sơ Hạ sợ đến mức kêu một tiếng
kinh hãi.
Phải biết là lúc chọn một trong hai giữa bơi lội và
chạy bộ, cô đều chọn chạy bộ. Rõ ràng cô biết, chỉ cần học được bơi lội, nắm điểm tối đa thể dục có thể so với chạy bộ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng
cô vẫn chọn chạy bộ, chỉ vì cô sợ nước.
Thời khắc sợ sệt, cô ôm
chặt eo Hàn Thất Lục, hai chân cũng thật chặt đeo trên người anh. Hàn
Thất Lục không thể làm gì khác, lần thứ hai từ từ đem cô hướng về trên
bờ đi lên.
Sợ hãi một hồi, đại khái là bởi vì quấn quít lấy thân
thể Hàn Thất Lục, sự sợ hãi ấy dần dần nhạt đi. Hai con mắt đóng chặt
dần dần mở ra, cảm giác ở trong nước rất thoải mái. Nước biển nhẹ nhàng
bao quanh da thịt, chạm khẽ lòng bàn chân cùng lòng bàn tay, khiến người ta cảm thấy ấm áp dị thường.
Thấy con ngươi An Sơ Hạ lộ ra vẻ
mừng rỡ thần kỳ, đáy mắt Hàn Thất Lục xẹt qua một vệt giảo hoạt, thừa
dịp cô xuất thần mà nhìn lòng bàn tay vài giây, anh đột nhiên buông lỏng tay đang ôm cô ra.
”A.......” An Sơ Hạ hét lên một tiếng, dùng sức vùng vẫy thân thể, một hơi uống phải vài ngụm nước biển.
”Chà chà, làm người phụ nữ của tôi không biết bơi sao được?” Anh bĩu môi lắc đầu một cái, đưa tay ôm cô vào lòng.
Ho kịch liệt vài tiếng, chờ nước trong mũi ra hết, hầu như không còn cảm
giác cay cay, An Sơ Hạ đưa tay liền đánh Hàn Thất Lục một hồi: “Anh muốn giết người à?””Giết người?” Hàn Thất Lục khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Vị tiểu thư này, phiền phức cô đứng thẳng chân của cô thử xem?”
Tuy rằng rất tức giận, thế nhưng An Sơ Hạ vẫn là làm theo. Chân vừa vặn có thể đạp tới mặt đất mà không uống phải nước.
”Hừ!” An Sơ Hạ hừ một tiếng đã rời xa Hàn Thất Lục vài bước, lại ngay sau đó
xông lên trước vài bước đẩy anh ngã. Hàn Thất Lục lập tức ngã xuống
nước.
”Đáng đời!” Cô cười to, từng cơn sóng lớn ở mặt biển chậm
rãi khôi phục lại yên lặng, nhưng là không có Hàn Thất Lục, bóng dáng
đều không có. Thần kinh căng thẳng, cô lập tức hoảng hốt.
“.....Hàn Thất Lục?” Thăm dò hô một tiếng, nhưng bên tai truyền tới chỉ có âm
thanh nước biển xa xa, cũng không có bất cứ người nào đáp lại cô.
Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào anh..... Không thể! Anh rõ ràng biết bơi, hơn nữa
nước này cũng không sâu, vừa mới đến ngực anh mà thôi. Nhất định là lại
đùa giỡn cô!
”Hàn Thất Lục! Nếu như anh không ra, như vậy anh sẽ
chết chắc!” An Sơ Hạ tại chỗ đi mấy bước, lực cản của nước làm cho cô ở
bên trong nước đi rất khó khăn. Cô lại không dám bơi xuống. Như vậy bận
rộn một hồi, thần kinh của cô rốt cục vẫn là loạn lên.
”Hàn Thất
Lục! Anh ở đâu? Anh không nên làm tôi sợ! Nếu không tôi sẽ không để ý
đến anh, thật sự không để ý tới anh!” Như người điên hướng về mặt biển
hô to, nhưng vẫn không có ai đáp lại cô.
Xa xa giống một đường
chân trời, tình cờ vài con hải âu bay qua, truyền đến tiếng kêu. Gió
biển thổi lên, trên mặt biển vô cùng yên tĩnh.
”Hàn Thất Lục!!!!” An Sơ Hạ cuống lên, nhấc chân hướng ra xa, đi chưa tới một bước, miệng
của cô cách mặt nước quá gần, đến khi mũi sắp hít vào nước....