”Thất Lục! Thì ra anh đang ở trong này!” Là tiếng của Hướng Mạn Quỳ
đang nói, An Sơ Hạ tay đang mặc quần áo liền ngừng lại, cửa này cách âm
hiệu quả rất kém, cô nghe được rõ ràng.
”Em vừa mới đi nơi nào rồi hả?” Là tiếng của Hàn Thất Lục, ngữ khí tựa hồ có phần lạnh như băng.
”Em vừa mới...” Hướng Mạn Quỳ dừng một chút mới tiếp tục nói: “Em vừa rồi
trông chừng cô bé nhỏ kia, đều do em không trông chừng nó cẩn thận, mới
làm con bé rơi xuống nước, em không tới xem con bé sẽ thấy không yên
tâm.”
”Không dính dáng tới em, em không cần cảm thấy được áy
náy. Em buổi tối không phải còn có họp báo sao, em về trước thành phố A
đi, anh không tiễn em được rồi.” Hàn Thất Lục ngữ khí vẫn lại là có phần lạnh lùng.
Lúc đó An Sơ Hạ đã thay xong quần áo, do dự một chút mở cửa, ra vẻ như cái gì cũng không có nghe thấy, nói với Hàn Thất Lục: “Tôi đã thay xong rồi.”
”Anh có việc gì thì thôi vậy.” Hướng
Mạn Quỳ nói xong, cũng không trả lời, tiện đà nói: “Em đi về trước, anh
nhớ rõ trên đường lái xe cẩn thận.”
Hàn Thất Lục gật đầu, nhìn Hướng Mạn Quỳ rời khỏi.
Mãi cho đến Hướng Mạn Quỳ đi đến cuối hành lang, An Sơ Hạ mới mở miệng nói: “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề hay không.”
Hàn Thất Lục quay đầu xem, yên lặng nhìn cô: “Cô hỏi đi.”
An Sơ Hạ hít sâu một cái rồi mới nói: “Vì cái gì tôi cảm thấy được, anh không thích cô ta.”
Thật lâu sau, Hàn Thất Lục mới nói: “Vì cái gì cô cảm thấy được tôi không thích cô ta.”
”Tôi không biết.” An Sơ Hạ lắc đầu: “Hàn Thất Lục, anh càng ngày càng khiến cho tôi không hiểu rồi.”
”Là sao?” Hàn Thất Lục cười khổ một tiếng: “Cô trở về trong phòng điều hòa ngồi thêm một chút đi, miễn cho cảm mạo.”
Nói xong, anh xoay người rời đi, An Sơ Hạ lại hắt xì. Cảm mạo cũng không
phải là một chuyện dễ chịu, đành phải thần tốc trở lại phòng. Cô có một
loại dự cảm, những chuyện cô cảm thấy nghi hoặc, rất nhanh sẽ có kết quả rồi.
Rời khỏi phòng, Hàn Thất Lục hướng cầu thang đi lên lầu, lầu hai đúng là bọn nhỏ chỗ ngủ.
Có một cửa phòng đứng rất nhiều người, Hàn Thất Lục thần tốc đi tới cửa dò hỏi: “Đứa bé bị rơi xuống nước là ở trong này sao?”
Nhân viên công tác nhìn thấy là Hàn Thất Lục, vội vàng nhiệt tình gật đầu
đưa anh vào phòng. Bên trong, liền nhìn thấy một tiểu cô nương đang ngồi ở viện trưởng trên đùi khóc, bởi vì khóc lâu, ánh mắt đều đã sưng lên,
càng nhìn càng làm cho người ta mến yêu.
Sau khi đi vào, Hàn Thất Lục cũng không nói gì, chỉ là đi lên phía trước, đưa tay sờ soạng đầu của tiểu cô nương một chút.
Viện trưởng biểu tình xem ra có chút cứng ngắc, tựa hồ tại sợ hãi chuyện gì.
”Con bé tên là gì?” Hàn Thất Lục một bên lần mò mái tóc mềm mại của tiểu cô nương một bên hỏi.
”Đồng Ngữ.” Viện trưởng nói xong, nhìn về phía Hàn Thất Lục hỏi: “An tiểu thư không sao chứ?”
”Ừ.” Hàn Thất Lục thu tay về, gật gật đầu: “Tiểu cô nương này dáng vẻ thật
là xinh đẹp. Sau khi đã thẩm tra đối chiếu quá, xem ra viện trưởng là
một người liêm khiết, chỉ là, tôi như thế nào cảm thấy được viện trưởng
nói chuyện với tôi, không có vài câu là thật?”
Viện trưởng toàn thân chấn động, cắn răng nói: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
”Không biết liền thôi.” Hàn Thất Lục cười cười nói: “Thời gian không còn sớm,
nơi này cũng không có gì để chơi nữa, tôi đây liền đi trở về. Hi vọng
người giữ gìn sức khỏe.”
Viện trưởng thân thể lại là chấn động.
Cuối cùng, Hàn Thất Lục vẫn còn không quên bổ sung một câu: “Người yên tâm,
tôi không phải cái loại thích trách tội người lung tung.”
Nói xong, anh đi nhanh ra khỏi phòng, đi xuống lầu dưới.
Cùng trở lại Hàn gia, Hàn Thất Lục dừng xe tại cửa liền đem cái chìa khóa
ném cho vệ sĩ, bản thân trực tiếp hướng trong đại sảnh đi đến. An Sơ Hạ
kỳ quái đuổi theo, chỉ nghe thấy anh dặn dò người hầu đi pha nước canh
gừng.
Gừng là xua hàn. An Sơ Hạ trong lòng có chút cảm kích,
nhưng Hàn Thất Lục giấu giếm cô hình như rất nhiều chuyện, chân mày của
cô giãn mãi không ra.