Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 317: Chương 317: Cậu Chán Sống Rồi À?




Edit: Chi Quế

Beta: NhoxPanda2

”An Sơ Hạ, cô chậm quá đi, giống như là con thỏ định lề mề đến khi nào?” Hàn Thất Lục ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

Xem ra Lão đại sớm đã có hẹn với trai đẹp, tuy nhiên người này tính tình hình như không được tốt. Khẽ thở dài, Manh Tiểu Nam ra vẻ mất mát nói:“Xem ra tôi phải đi ăn cơm một mình rồi.”

Vừa dứt lời, An Sơ Hạ rộng rãi tặng cô một cái cốc đầu cộng thêm liếc mắt: “Cậu chán sống phải không?”

”Tớ không có...” Cô run lên, vẻ mặt cười cười nói: “Sinh mệnh thật sự rất đáng quý, tớ đi trước, mong là sẽ có ngày gặp lại!”

Đang muốn chuồn đi, ai ngờ bị Hàn Thất Lục túm chặt bả vai lôi trở lại, anh hỏi: “Cô cùng Ba Tát Lệ rất thân à?” Lần trước anh thấy hai người đi cùng một chỗ.

Suy nghĩ nên nói như thế này, cuối cùng cô vỗ tay một cái: “Tôi cùng lão Đại sinh ra ở cùng một bệnh viện. Còn có, cô ấy còn nhìn thấy cả bên trong của tôi rồi, bởi vì...”

”Bởi vì sao?” Hàn Thất Lục đột nhiên biến sắc. Tuy người này là con gái, nhưng nghe xong anh lại đột nhiên thấy khó chịu.

Bị Hàn Thất Lục trừng mắt như vậy, Manh Tiểu Nam sao có thể nghĩ ra lí do 'Bởi vì chúng tôi thường hay đấm bóp cho nhau' đại loại mà nói. Đột nhiên nghĩ ra, cô cười haha nói: “Bởi vì chúng tôi vừa sinh ra liền quen nhau haha hắc... Đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết, tôi cùng Ba Tát Lệ tốt như vậy, nguyên nhân là vì tôi muốn cho cô ta một bài học. Anh có biết cô ta ở đâu không? Tôi tìm cô ấy đương nhiên không có gì, tôi sẽ không nói cho anh biết là lão Đại để cho tôi đem cô ấy đến thư viện, sau đó dạy cho cô ta một bài học.”

Trời đất, thế giới này điên hết rồi sao? An Sơ Hạ cắn răng một cái: “Mạnh Tiểu Nam, tớ cảm thấy cậu nhất định là chán sống rồi!”

”Chán sống sao? Tớ không có nha! Huống chi cậu hôm nay còn chưa có mời tớ ăn Haagen-Dazs, huống chi...” Cô vươn người nhảy lên trốn ở phía sau Hàn Thất Lục: “Chồng tương lai của cậu ở đây, lại còn dám làm càn?”

Manh Tiểu Nam sao? Tên này rất có cá tính, anh sẽ nhớ kỹ! Chồng tương lai... Cách xưng hô này, cực kỳ hợp ý anh.

Nghĩ như vậy, Hàn Thất Lục chợt nhíu mày: “Vẫn còn lề mề tới khi nào?”

Xem bộ dạng của anh.. An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn Hàn Thất Lục lại giúp Manh Tiểu Nam? Hai người bọn họ rất thân thiết sao?

Cô không nói gì nữa, cúi đầu đi ra khỏi phòng học đến chỗ đội bóng rổ.

”Đúng rồi, giữa trưa chúng ta sẽ cùng Ba Tát Lệ đi ăn cơm, cậu không phải đi đến chỗ đội bóng, cùng ăn cơm đi.” Hàn Thất Lục nhàn nhạt nói, sau đó cũng ra khỏi phòng học.

Chuyện này xem như cô... Đã thành công tìm được Hàn Thất Lục làm chỗ dựa vững chắc sao? Tốt quá nha! ^___^ (Tiểu Nam cô quả lợi hại)

Vì thế liền đi theo bọn họ đến chỗ đội bóng.

Nói là giới thiệu quản lý mới, thật ra là mang An Sơ Hạ đến đội bóng rổ cùng các đội viên gặp mặt, làm quen. An Sơ Hạ không nghĩ đến, Hàn Thất lục ở nơi này là đội trưởng, Lăng Hàn vũ cùng Tiêu Minh Lạc lại là Phó Đội Trưởng.

Ba cái tên xui xẻo này lại hiện lên trong đầu cô cùng một lúc.

Làm huấn luyện viên cũng không phải khó khăn gì. Chỉ mỗi việc đội viên cần dùng đến gì đó, như khăn lau mồ hôi, nước uống thì mang đến cho họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.