“Toàn tâm toàn ý cho tôi phục vụ nhất định là không rồi... Anh giúp tôi
tìm một bộ truyện tranh. Bìa mặt là màu lam nhạt, mặt trên có kí một cái tên, là bà nội Lăng kí tên.” Cô suy xét đến học viện Tư Đế Lan, thư
viện đều là mới tinh, vì thế mở miệng bổ sung thêm:“ Sách có vẻ cũ nên
không khó nhận biết.”
Vị quản lí viên kia không nói hai lời gật
đầu liền bắt đầu theo bên ngoài cùng bên trái thư viện lớn tìm, mà An Sơ Hạ hạ tay xuống bắt đầu tìm từ tận cùng bên trong.
Bên kia Tiêu
Minh Lạc mượn cớ chuồn mất chạy tới cửa phòng âm nhạc, vậy mà lại không
thấy bóng dáng Lăng Hàn Vũ đâu. Nghi hoặc gãi gãi đầu, ngẩng đầu lên lại thấy một người. Lúc này lại bị hoảng sợ, thiếu chút nữa liền thét chói
tai.
Nán lại thấy rõ người phía sau tới, anh mới nhẹ nhàng thở
ra:“ Khôn Ni, lần sau xuất hiện có thể mang chút âm thanh hay không?
Trái tim của bản thiếu gia không chịu được đả kích quá lớn đâu!”
Khôn Ni gật đầu một cái, không đổi sắc mặt: “Xin hỏi, cậu là muốn tìm thiếu gia của chúng tôi?”
Liếc mắt nhìn Khôn Ni một cái,Tiêu Minh Lạc mãi mới ngập ngừng mở miệng:“Không sai, cậu ấy ở đâu?” Kỳ thật anh nghĩ muốn vụng trộm nhìn tên tiểu tử kia, chỉ bởi một bộ truyện tranh mà kích động làm ra mấy việc ngốc
đi.
”Làm một đầy tớ tôi vốn không nên lắm miệng.” Khôn Ni dằn
từng tiếng nói, mỗi một chữ đều là gượng gạo.” Thiếu gia nhà chúng tôi
là người không hút thuốc lá nhưng là hôm nay lại ngồi lâu trên ghế hút
thuốc. Xin hỏi có liên qua đến cậu hay không?”
Một tên gia hỏa vô liêm sỉ nào đó nhún vai: “Theo tôi... Không có quan hệ, bất quá chuyện
này ngươi cũng đừng quản, nếu không thiếu gia nhà ngươi lại phát điên.
Cậu ta đang ngồi ở đó đúng không? Tôi biết rõ, ngươi đi xuống đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
Khôn Ni là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, không nói cái gì nữa, gật đầu một cái, trước mặt Tiêu Minh Lạc biến mất.
Người con trai vừa rồi biểu hiện bình tỉnh với Khôn Ni ở bên ngoài lập tức
biến mất không thấy, trên mặt xuất hiện biểu tình muốn khóc. Nếu không
phải lúc ấy vừa lúc ở trong thư viện tìm được thư tán gái, nghe được mỹ
nữ thích đọc bộ truyện tranh ở thư viện, anh cũng không đem trộm truyện
tranh của Lăng Hàn Vũ đem đến thư viện. Kết quả cả quá trình cùng mỹ nữ
đem sách để quên ở thư viện
Lúc Lăng Hàn Vũ hỏi, vì mạng sống thuận miệng nói câu:“ Cậu hỏi An Sơ Hạ đi.” Sự tình cũng không phát triển đến mức này.
Thật sự là một cỗ hận đầy trời nha!
Chung quy, đối với An Sơ Hạ trong lòng cảm thấy cực kỳ áy náy, gọi điện thoại cho An Sơ Hạ hỏi không đến được, lại nói với cô vị trí hiện tại của
Lăng Hàn Vũ, vì thế liền cúp điện thoại hướngthư viện mà đến.
An Sơ Hạ cùng Tiêu Minh Lạc tìm đến giũa trưa thì chuông tan học vang lên
”Sơ Hạ, nếu không mình đừng tìm, cứ tiếp tục tìm xuống như vậy căn bản cũng không phải cách.” Tiêu Minh Lạc nhíu mày:“ Tôi đi nói cho rõ ràng.”
” Nhận lỗi cái đầu anh ấy!” An Sơ Hạ cốc đầu anh một cái:“ anh đi mua cơm trưa đến chỗ này mình tiếp tục tìm. Còn có hơn mười giá sách tìm xong
rồi, có thể tìm thấy.”
Nhìn cô bộ dạng quật cường, không biết như thế nào trong lòng anh cảm thấy khổ sở thay cô. Trầm mặc một lúc lâu
anh lại nhàn nhạt mở miệng: “Cô lại quả thật... Thích chọc người.”
”Cái gì?” Tìm quá chuyên tâm nên An Sơ Hạ không nghe rõ ràng, quay đầu nhìn Tiêu Minh Lạc.
”Không có gì, nhân cơ hội cho cô nghỉ ngơi, tôi đi mua cơm trưa.” Anh quay
người rời đi, khoảnh khắc đôi mắt chợt lóe lên ý tứ không hàm xúc.
(Sơ Hạ, cô bé muốn anh Minh Lạc đẹp trai giúp cái gì nào? Ha ha mở cái nút trước.)