Ed: Hà Châu
Beta: Tiểu Mãn
Sau khi Tiêu Minh
Lạc gật đầu, Hứa Niệm Niệm cười dịu dàng mà bước thẳng đi. Nhưng Hàn
Thất Lục nhìn vào, cô ta vẫn một mực nắm tay lại thành hình quả đấm.
”Đúng rồi.” An Sơ Hạ vỗ đầu một cái, nhìn Hàn Thất Lục nói: “Anh không phải
là cũng chưa ăn cơm trưa sao, nhanh đến phòng ăn xem có còn đồ ăn hay
không.”
”An Sơ Hạ.” Hàn Thất Lục liếc mắt nói: “Cô cảm thấy chồng của cô sẽ ăn cơm thừa sao?”
Lời này vừa nói ra, mặt An Sơ Hạ lập tức liền đỏ.
”Anh nói có gì đó sai sai rồi này...” Cô nói quanh co, một bên Tiêu Minh Lạc đã sớm trợn to hai mắt, bộ mặt kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
Hiển nhiên, Tiêu Minh Lạc cũng chú ý tới ba chữ “”chồng của cô”” này rồi.
Vậy mà người khởi xướng lại mang bộ mặt bình tĩnh mà nói: “Tôi không có nói lung tung, tôi lớn như vậy thật đúng là chưa từng ăn những món thừa.”
Cơm thừa An Sơ Hạ đã từng ăn rất nhiều nhưng bây giờ không phải là lúc thảo luận về cái này.
Cô cắn môi một cái, tự nhiên đụng phải Hàn Thất Lục, cũng không quay người mà cứ hướng phòng học đi tới. Đã nói là không được gọi như vậy trước
mặt người khác, Hàn Thất Lục đúng là đồ đầu heo!
Hàn Thất Lục cũng không đuổi theo, mà là quay đầu hướng về phía Tiêu Minh Lạc nói: “Cậu nhìn thấy liền thảo mãn sao?”
”khụ khụ khụ...” Tiêu Minh Lạc nặng nề ho khan mấy cái, thiếu chút đem phổi
ho luôn ra ngoài, thật lâu anh mới nói ra được một câu: “Hai người giảng hoà rồi sao?”
”PIA” một hưởng chỉ, Hàn Thất Lục cong môi lên nói: “bingo!”
”Mặc dù bây giờ nói từ này tôi có chút không nhận định. Nhưng mà tôi thật
không nhịn được.” Tiêu Minh Lạc khoa trương hít sâu một hơi: “OMG!”
Hàn Thất Lục nửa cười nửa không cười đáp lại: “Cái này có gì mà kinh ngạc, đây không phải là chuyện sớm hay muộn sao?”
”Tôi còn là muốn lặp lại lần nữa... OMG!” Tiêu Minh Lạc vẻ mặt vẫn duy trì
sự kinh ngạc: “Tôi biết các người sớm muộn sẽ giảng hoà, nhưng ai có thể nói cho tôi biết tại sao đột nhiên lại như vậy?!”
”Đột nhiên
sao?” Hàn Thất Lục nhướng mày: “Có thể là hơi có chút bất ngờ, bất quá
giống như bỗng nhiên xuất hiện một Hứa Niệm Niệm...”
”Có phải là huynh đệ hay không?” Tiêu Minh Lạc đen mặt: “Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!”
Hàn Thất Lục không biết xấu hổ mà nhếch môi, đưa tay vỗ xuống bả vai Tiêu
Minh Lạc hỏi: “Cậu về nhà rồi sao? Hay vẫn còn ở quán rượu?”
”Ừ.” Tiêu Minh Lạc gật đầu: “Bất quá không nên nóng nảy, nửa tháng sau có
một đại hội cổ đông, tôi vừa sinh ra đã chiếm giữ mười ba phần trăm cổ
phần, đến lúc đó Hậu lão gia tử nhất định sẽ tìm tới cửa.”
Hàn
Thất Lục đang muốn nói thêm chút gì đó, ánh mắt nhìn thấy Manh Tiểu Nam
cầm hai túi không biết thứ gì từ cửa trường học đi tới, anh chỉ chỉ Manh Tiểu Nam nói câu: “Tôi đi trước.”
Anh cũng không có hứng thú làm kì đà cản mũi.
Bên kia, sau khi An Sơ Hạ trở lại phòng học, vốn là muốn đọc sách nhưng
trong phòng lại ồn ào vì âm nhạc, cô chính là không thể ổn định lại tinh thần...
Vì vậy dứt khoát cùng Phỉ Lợi Á hỏi thăm về buổi biểu diễn sắp tới.
”Tớ làm sao lại thấy Hứa Niệm Niệm không mặc đồng phục học sinh? Tư Đế Lan
không phải có quy định mỗi người nhất định mặc đồng phục học sinh sao?”
Đi học phải mặc đồng phục học sinh theo quy định này, ngay cả Hàn Thất
Lục này giúp “Đám ô hợp” cũng tuân thủ, cô ta không trực tiếp hỏi xung
quanh chuyện nghệ thuật mà là thay đổi một loại hỏi pháp, cô ta có vẻ
thật ngu ngốc”“.
Phỉ Lợi Á cơ bản chính là một Tiểu Bát Quái, dĩ nhiên cũng thích lấy chồng chia xẻ Bát Quái. Cô e hèm một tiếng, hồi
đáp: “Đó là Hứa Niệm Niệm muốn xếp hạng nhất á.”
Thông qua Phỉ Lợi Á, cô biết được rất nhiều tin tức.