Edit: Bống'x Cứ's Tê'x
Beta: NhoxPanda2
”Không phải Thất Lục thiếu gia nói biết Sơ Hạ tỷ ở nơi nào sao? Làm sao có thể không tìm thấy người đâu?”
Lúc Phỉ Lỵ Á sắp khóc đến nơi, Hàn Thất Lục đành lạnh lùng nói câu: “Trong
nhà vệ sinh.” Nói thật, anh còn tưởng rằng An Sơ Hạ sẽ cùng đi ra, ai
ngờ, anh đã cố ý đi chậm lại nhưng An Sơ Hạ vẫn chưa theo ra. Thấy vậy,
anh liền nhanh chân đi thẳng đến nơi này.
Nếu nói, trước đây anh
nghĩ An Sơ Hạ cũng là thích mình, nhưng hiện tại chính anh cũng bắt đầu
không xác định được rồi. Có đôi khi An Sơ Hạ thật sự làm cho người khác
nhìn không thấu cũng đoán không ra. Cô rốt cuộc là người như thế nào?
Vào lúc này, anh đột nhiên phát hiện An Sơ Hạ cực kỳ không chân thực.
Vừa định nhất chân, chuẩn bị đi xuống cầu thang để về nhà, nghe được từ
trong nhà vệ sinh kia truyền đến một tiếng thét chói tai của Phỉ Lỵ Á: “ Sơ Hạ tỷ! Làm sao vậy?!!!”
Âm thanh này quả thực cực kỳ vang,
vang đến nỗi Hàn Thất Lục nghe thấy lập tức xoay người hướng về nhà vệ
sinh chạy. Vừa rồi mọi tâm tình đều bị vứt hết ở sau đầu, trong lòng chỉ nghĩ đến không nên xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó anh ở trong lòng mắng
chính mình, vừa rồi quả thật chú ý thấy An Sơ Hạ sắc mặt cực kỳ trắng
xanh, anh là vì tức giận mà cố ý xem nhẹ rồi.
Quả nhiên... Vừa
chạy đến cửa nhà vệ sinh nữ, Hàn Thất Lục liền thấy Phỉ Lỵ Á ngồi xổm
bên cạnh An Sơ Hạ đang té xỉu trên đất mà khóc rống. Vừa khóc vừa cố thử đỡ cô dậy.
”Để tôi!” Hàn Thất Lục đi qua vài bước, ngồi xổm người
xuống lấy tư thế tao nhã đem An Sơ Hạ bế lên. Môi cô nhợt nhạt, đôi lông mày nhíu lại, dáng vẻ vô cùng đau đớn.
Anh lập tức liền ôm An Sơ Hạ thần tốc chạy ra khỏi nhà vệ sinh, lúc ẳm cô trên người, anh dừng
bước hỏi câu: “ Lăng gia các ngươi không phải có bác sĩ riêng sao?”
Khôn Ni không hiểu anh đang muốn nói gì, đến khi hiểu được lời Hàn Thất Lục
muốn gì vừa định trả lời, Hàn Thất Lục đã không kiên nhẫn được ôm An Sơ
Hạ biến mất trước mặt bọn họ. Khôn Ni neo dây đu xuống lầu, các vệ sĩ
khác cũng làm theo, đem dây thừng móc một đầu ở trên lan can, vươn người từ lầu 4 nhảy xuống.
Phỉ Lỵ Á từ trong nhà vệ sinh đi ra đúng
lúc thấy trước mặt là một bức ảnh kì lạ... Mấy người mặc đồng phục cảnh
sát mặt không chút thay đổi, bởi vì ánh trăng phản chiếu, sắc mặt có vẻ
xanh mét. Nhảy từ tầng thứ 4 nhảy xuống.
Thiếu chút nữa Phỉ Lỵ Á
đã bị nước miếng của mình làm cho sặc nghẹn gần chết. Bọn họ là... Tự
sát? Cô ổn định lại cảm xúc của chính mình, rồi đi đến chỗ bọn họ lấy đà nhảy xuống dưới lầu nhìn thử. Không giống như cô tưởng tượng, ngã như
vậy không những không thành thịt nát, ngược lại đứng vững vàng ở bên
cạnh Lăng Hàn Vũ.
”Quả nhiên...” Cô không có nói thêm gì nữa.
Người nào cũng biết mấy vệ sĩ của Lăng Hàn Vũ đều là không tầm thường.
Chỉ là cô thật không ngờ lại có thể làm được như vậy... Thần kỳ! Quay
người lại, cô chạy tới cửa cầu thang. Mặc kệ nói thế nào đi nữa, một
người đứng ở lầu 4 mà ngay cả bóng người còn không có thì thật sự rất kì lạ.
”Cô ấy làm sao vậy?” Vốn dĩ Lăng Hàn Vũ vẫn ngồi ở cạnh bồn
hoa, lúc nhìn đến An Sơ Hạ bị Hàn Thất Lục ôm ngang ngay lập tức đứng
dậy bước nhanh đi đến bên người Hàn Thất Lục. Nhìn kỹ mắt An Sơ Hạ, cô
có vẻ như hôn mê rồi.
Nghe được câu hỏi của Lăng Hàn Vũ, Hàn Thất Lục liền dừng lại, quay đầu nhìn Lăng Hàn Vũ cực kỳ bí hiểm, liếc mắt
một cái nói: “Nếu người trong lòng An Sơ Hạ là cậu, cậu sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô ấy chứ?