Hàn Thất Lục mở cửa, đôi mắt lạnh băng nhìn An Sơ Hạ.
Nhìn sát khí toả ra từ anh, An Sơ Hạ nhẹ nuốt ực một miếng nước bọt, sau đó bước chân lùi về phía sau.
Hàn Thất Lục ra khỏi nhà tắm, đi về phía cô, ép cô tới giường. Chân An Sơ
Hạ chạm tới giường hết đường thoát nên đành ngồi phịch xuống, hai mắt mở to nhìn Hàn Thất Lục.
Anh ta... anh ta muốn làm gì???
Hàn Thất Lục đứng đó, đôi mắt nhìn xuống cô đang ngồi, sau đó anh cúi
người, đưa mặt mình lại sát khuôn mặt đang sợ hãi của An Sơ Hạ, thì thầm bên tai cô: “Thằng nhỏ của tôi có vấn đề? Cô có muốn thử xem thật sự có vấn đề hay không không?”
Hai má An Sơ Hạ đỏ bừng lên, tránh đi ánh mắt của anh.
Từ trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói của Hàn Thất Lục: “Không có việc
gì thì cô đừng có gây sự!” Nói xong, liền đứng thẳng người lên.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Hàn Thất Lục vẫn nhìn chằm chằm khiến cô run
lên, cô liền như phản xạ có điều kiện đưa tay ôm lấy đầu không dám nói
lại một câu.
Xí! Có gì đặc biệt hơn người chứ?
**********
Ở một căn phòng khác
Trong phòng của Mạt Ly vang lên thanh âm bén nhọn của cô ta: “Khang Văn, anh
có ý gì? Cho tôi một trăm vạn để tôi đi khỏi thành phố này? Anh là đồ
bất lực!”
Khang Văn mặc dù là kẻ bất lực trong mắt Mạt Ly, nhưng
chẳng qua là tính tình anh ta ôn hòa mà thôi, có chuyện gì đều so với
người bình thường chẳng nghĩ nhiều đến hậu quả. Ở trên thương trường,
anh ta phụ trách rất nhiều hạng mục lớn.
Sở dĩ trong mắt Mạt Ly
cô tức giận Khang Văn, nhưng trong mắt người khác thật ra Khang Văn là
người cẩn thận. Khang Văn giận dữ lên nhìn Mạt Ly ánh mắt kia hoàn toàn
mất đi sự ôn hòa bình thường: “Mạt Ly, cô đừng có không biết tốt xấu.
Không muốn đến thành phố C cũng không sao, tôi đây sẽ cho cô đi hầu rượu Diêm Vương.”
Vừa dứt lời, ở cửa xông tới mấy người bảo vệ thân
hình cao lớn, không nói lời gì đã bắt Mạt Ly ra bên ngoài. Mạt Ly hoàn
toàn không rõ Khang Văn thế nào đột nhiên biến thành người khác đến như
vậy, trước đây hắn đối với cô đều đáp ứng mọi điều, cũng là bởi vì cái
này cô sẽ cảm thấy Khang Văn sẽ không để cho cô phải chịu uất ức.
Nhưng có đôi khi chính là như vậy, vật càng dễ lấy càng không để vào mắt, chờ mất đi rồi mới cảm thấy hối hận.
”Buông ra. Tôi sẽ đến thành phố C.” Mạt Ly bị lôi đi, lúc ra cửa vội vã quay
đầu nhìn Khang Văn, Khang Văn lúc này mới ra hất hất tay, mấy người bảo
vệ kia lập tức ngừng tay thả Mạt Ly. Mạt Ly chạy đến trước mặt của Khang Văn quỳ xuống than thở khóc lóc nói rằng: “Em sai rồi, anh có thể không đưa em đến thành phố C có được hay không?”
Khang Văn hài lòng
ngồi xổm xuống, nâng cằm Mạt Ly nói: “Nếu ngay từ đầu nghe lời có phải
đã không cần chịu cực không. Cô cho rằng có thể đe dọa được tôi sao?
Khang thị và Hàn thị hợp tác đã lâu,cô nghĩ chỉ với mấy lời đó sẽ khiến
họ tin sao? Bây giờ cô nhận sai đã quá muộn rồi.”
Nghe nói, con ngươi Mạt Ly co rút nhanh, cho rằng Khang Văn nhất định phải giết mình, cô ta liền hét to: “Đừng như vậy mà!”
”Ha ha.” Khang Văn lộ ra nụ cười nhã nhặn ôn hoà: “Tôi sẽ không giết cô,
cho cô một trăm vạn, tự mình cô lên máy bay sang nước ngoài.”
”Khang thiếu gia.”
Mạt Ly sửng sốt: “Nước ngoài? Anh vừa không phải nói thành phố C sao?”
Khang Văn đã mất đi kiên trì, buông nắm tay của Mạt Ly đứng lên: “Không thể
tống cô đi thành phố C được, đã từng làm tình nhân của tôi, đương nhiên
không thể để cho cô đi thành phố C. Yên tâm, cô ở nước ngoài cũng không
chết đói. Một trăm vạn nhân dân tệ tôi sẽ đổi lại cho cô thành một trăm
vạn đôla!”
Lưu lại mấy câu đó, Khang Văn bỏ qua Mạt Ly đang muốn
níu lấy chân tay anh ta lại, bước đi ra khỏi căn phòng. Bởi vì hắn ta
trước đây quá mức cẩn thận, thậm chí đối với cả người phụ nữ của chính
mình. Ngẫm lại chính trước đây sống cũng quả thực uất ức. Nghĩ như vậy,
trước mắt hắn ta đột nhiên hiện ra khuôn mặt An Sơ Hạ tươi cười.
Nắm chặt tay, ra một quyết định rất quan trọng.
An Sơ Hạ, tôi quyết định từ ngày mai sẽ chính thức theo đuổi em!
Lấy điện thoại ra nhấn một dãy số liên tiếp, thanh âm ôn nhuận của Khang
Văn nói: “Giúp tôi điều tra một chút, An Sơ Hạ vì sao lại được vào học
viện Tư Đế Lan, sở thích là gì, nói chung, tìm hiểu mọi thứ về cô gái
này.”
”Vâng, Khang thiếu gia.”
Trong bóng đêm, An Sơ Hạ ôm gối thật chặt trong tay, trở mình ngủ tiếp. Cô cũng không biết, nhìn
mọi thứ đang bình thường nhưng lại không bình thường chút nào.