Thang máy vừa lên tầng thứ tư, hắn mang bộ mặt u ám mà đi tới cửa thang máy, gầm nhẹ lên: “Toàn bộ bước ra cho tôi!''
Những người đứng trong thang máy bị sắc mặt hắn làm cho sợ hãi, rối rít lui
ra ngoài, chỉ còn hai người ngây ngốc đứng tại chỗ, nhưng thật ra là bị
Hàn Thất Lục dọa đến mức chân mềm nhũn đi không nổi.
Hàn Thất Lục đi vào, lạnh lùng liếc hai người một cái, nắm cổ áo ném ra ngoài. Sau đó nhấn nút đi xuống tầng một.
Thấy Hàn Thất Lục đi ra, Mạc Hân Vi lập tức nghênh đón: '' Thất Lục, anh mới vừa đi đâu vậy? Chúng ta còn chưa nói xong, giận em sao?''
Hung hăng trợn mắt nhìn Mạc Hân Vi một cái, Hàn Thất Lục trầm giọng: '' Cô có thấy An Sơ Hạ không?''.
'' Cô ta? Đúng rồi. Em nhớ là ban nãy, cô ta đi cùng một nam sinh mặc đồng phục trường chúng ta. Ôi chao!. Cô ta bây giờ...'' (ta nói bả giả bộ
ngây thơ vô số tội ghê cơ )
” Nói vào trọng điểm, cô ấy đi hướng nào? '' Nghe Mạc Hân Vi nói vậy, trong lòng hắn như có tảng đá rơi
xuống, nhưng tâm thì treo ngược. Hắn có dự cảm xấu, nhất định đã xảy ra
chuyện gì đó. Nếu không tim của hắn sẽ không đập nhanh như vậy.
Trong lòng xẹt qua một tia lo lắng, Mạc Hân Vi nhàn nhạt nói: '' Lúc đi ra
cửa em có thấy cô ta. Nhưng mà em không chú ý cô ta đi bên nào.''
Hàn Thất Lục đang lo lắng, không để Mạc Hân Vi trong mắt, An Sơ Hạ lại có
thể..... làm cho Hàn Thất Lục khẩn trương như vậy. Hiện tại cô ta rất
ghen tị với An Sơ Hạ! Nhưng không sao, không cần phải ghen tị với cô ta, bởi vì cô ta sẽ bị vùi hoa dập liễu....
Nghe Mạc Hân Vi nói vậy, Hàn Thất Lục nhanh chóng đi ra ngoài cửa, Mạc Hân Vi cũng đi theo.
Nhìn xung quanh, Hàn Thât Lục móc điện thoại gọi cho quản lí: '' Mau đến
phòng an ninh kiểm tra camera giám sát quanh sân trường, thời gian
khoảng 10 phút trước.''
Mạc Hân Vi tim đập nhanh, nếu xem camera giám sát thì cô xong đời! Bởi vì người đẩy An Sơ Hạ lên xe chính là cô ta.
Làm sao bây giờ.... Cô ta tự hỏi lòng mình.
'' Thất Lục, em đi nhà vệ sinh, anh không cần phải gấp gáp như vậy, cô ta
lớn rồi cũng sẽ không bị mất tích.'' Mạc Hân Vi ngoài mặt rất bình thản
mà nói, nhưng trong lòng như sóng lớn cuộn trào.
Thấy Hàn Thất Lục không chú ý đến mình, cô ta xoay người, nhanh chóng vào phòng an ninh.
'' Tiểu thư, cô không thể vào.” Phòng an ninh có người ngăn cô ta lại,
nhân lúc Thất Lục còn chưa tới, Mạc Hân Vi đưa danh thiếp của mình cho
người kia.
'' Tôi là bạn gái Hàn Thất Lục, bây giờ cậu ấy đang ở
cửa, bạn của cậy ấy không biết đi nơi nào, cho nên tôi tới đây xem
camera giám sát một chút. Không tin anh có thể đi hỏi, nhưng cậu ấy có
tức giận hay không tôi không dám đảm bảo.'' Cô ta mỉm cười nói.
Nhân viên an ninh nhìn danh thiếp: Tập đoàn Mạc Thị, người thừa kế Mạc Hân
Vi. Lại giương mắt nhìn xuống cửa, quả thật có Hàn Thất Lục đi qua đi
lại, vì vậy lập tức cho Mạc Hân Vi vào trong.
'' Tiểu thư, cô muốn xem camera giám sát nào?'' Các nhân viên an ninh mới vừa rồi đang đánh bài, không có ai chú ý đến camera.
'' Các người đi ra ngoài đi, tôi muốn tìm camera giám sát quanh sân
trường.'' Nghe Mạc Hân Vi nói vậy, nhân viên an ninh mặt lộ vẻ khó xử.
'' Có chuyện gì?'' Nhìn ra sắc mặt của nhân viên an ninh, Mạc Hân Vi nghi
ngờ hỏi. Trong lòng đồng thời cũng bắt đầu khẩn trương, chẳng lẽ bọn họ
đã nhìn thấy rồi?