Edit: LaPluie
Beta: Thảo Nguyên
“Ôi chao ôi! Cậu lấy chiếc ô của tôi làm gì?” Một nữ sinh đột nhiênmở miệng nói.
Chiếc ô...
Rõ ràng không phải thứ gì đó trường học cấm mang theo.
“Tôi xin lỗi, mệnh lệnh bên trên“. Người của Hội học sinh chỉ nói như vậymột câu, rồi cầm chiếc ô đi ra.
Hội học sinh đi rồi, trong phòng học ầm ĩ trở lai, đương nhiên, đại đa số nghĩmình may mắn di động cũng không bị tịch thu, cũng có một bộ phân nhỏ vài ngườithấy kỳ quái vì điều gì Hội học sinh đột kích kiểm tra.
Phải biết rằng, Tư Đế Lan dường như mỗi người đều mang điện thoại di động. Chodù là thành viên hội học sinh cũng sẽ mang vật này, loại kiểm tra này, hiểnnhiên là công sức vô dụng rồi.
An Sơ Hạ hạ giọng tiếp sát Phỉ Lợi Á hỏi: “Phỉ Lợi Á, hội trưởng Hội họcsinh là ai?”
“Cậu không biết? Chính là Thất Lục thiếu gia nha!” Phỉ Lợi Á bộ dạnggiống như thấy người ngoài hành tinh nhìn An Sơ Hạ nói: “Cậu như nào đếncái này cũng không biết?”
An Sơ Hạ cũng không giải thích.
Cô đương nhiên biết Hàn Thất lục chính là hội trưởng Hội học sinh, nhưng là côsợ chính mình nhớ lầm, cho nên xác nhận lại một lần. Hiện tại xem ra, cực kỳhiển nhiên, lần này kiểm tra kỳ thật chỉ là một cái cớ.
Hẳn là Hàn Thất Lục phát hiện dấu vết gì để lại, cho nên mượn chuyện Hội họcsinh kiểm tra tới điều tra.
Mà điều tra gì đó... Liền là chiếc ô!
Đến giờ nghỉ trưa, An Sơ Hạ liền ra khỏi phòng học hướng phòng học của Hàn ThấtLục chạy tới. Mới vừa chạy ra khỏi phòng học đập vào trước mắt chính là HànThất Lục.
An Sơ Hạ tuy sốt ruột muốn biết kết quả, nhưng vẫn là duy trì bình tĩnh, kéoHàn Thất Lục đến góc rẽ không người mới hỏi: “Như thế nào?”
Kỳ thật xem Hàn Thất Lục nhanh chóng nhíu mày có thể đoán được sự tình cũngkhông có tiến triển, nhưng vẫn muốn hỏi rõ.
Anh thở ra một hơi mới nói nhỏ: “Tôi đi tra xét theo dõi, người kia cầmchiếc ô màu xanh, nhưng lục soát khắp toàn ngôi trường cũng tìm không thấychiếc ô đó.”
“Làm sao có thể...” An Sơ Hạ nhíu mày: “Chúng ta không phải trakhông ra người kia là ai rồi hả?”
Nghe nói vây, Hàn Thất Lục lâm vào trầm mặc.
Đúng lúc này, giọng nói Lăng Hàn Vũ đột nhiên truyền đến, ngay sau đó xuất hiệntại trước mặt hai người.
“Có phát hiện cái gì sao?” Hàn Thất Lục vội vàng hỏi han.
Lăng Hàn Vũ nhún vai, đem chiếc ô màu xanh chuyển lên, nói tiếp: “Các cậuđặc biệt đừng mừng vội, chiếc ô này là lôi từ trong đống rác ra, vân tay gì gìđó đều đã không thể nào kiểm chứng rồi. Chiếc ô này manh mối xem như chặtđứt.”
Dường như nhìn ra An Sơ Hạ lo lắng, Hàn Thất Lục hai tay vỗ vai cô một chút, anủi nói: “Em đừng quá lo lắng, cho dù là ảnh chụp bị công bố ra, mẹ tôi vàbọn họ đều sẽ không để ý. Còn nữa, tôi tin tưởng em làm chuyện như trong ảnhchụp luôn luôn có nguyên nhân.”
“Tôi cũng tin tưởng cô!” Lăng Hàn Vũ nhìn cô, ánh mắt sáng ngời nói.
Nói ra, biết ảnh chụp đến bây giờ, An Sơ Hạ trong lòng thật đúng là không suynghĩ cho chính mình. Nghĩ đến đều là người Tiêu gia nếu biết rõ những ảnh chụpnày, đối với Manh Tiểu Nam ảnh hưởng rất lớn. Đến lúc đó, cho dù có chụp đượcbộ mặt thật Hứa Niệm Niệm, người Tiêu gia sợ là cũng sẽ không thử tiếp nhậnManh Tiểu Nam.
“Tôi không sao cả.” An Sơ Hạ hít sâu một hơi nói: “Những thứ ảnhchụp này nếu bị người kia công bố, chịu nguy hại lớn nhất đích thị là GiangNam. Cho nên, ảnh chụp tuyệt đối không thể để người Tiêu gia nhìn thấy!”
“Nếu không...” Lăng Hàn Vũ đột nhiên mở miệng nói: “Để cho lãogia nhà ta thu nhận Giang Nam là nghĩa nữ? Phi! Hẳn là cháu gái nuôi! Nói nhưvậy, cho dù là ảnh chụp bị Tiêu gia, những lão cổ quái đó thấy được, Giang Namcũng là có người có thân phận, bọn họ cũng sẽ thử tiếp nhận cô ấy...”