Edit: Thùy Linh
Beta: Sam Sam
”Vâng.” An Sơ Hạ gật đầu, Hàn Thất Lục đã ở bên kia lên xe.
Thấy An Sơ Hạ không có ý muốn nói thêm cái gì, Hàn quản gia cũng gật đầu, đóng cửa xe, ngồi vào chỗ kế bên tay lái.
”Thiếu gia, cho nên hiện tại là về nhà hay là...” Lái xe lão Trần nổ máy, vòng qua một đường thì ngừng lại hỏi.
Hàn Thất Lục liếc nhìn An Sơ Hạ một cái, nhắm mắt lại trả lời: “Đi Núi Rắn.”
”Vâng, thiếu gia.” Lão Trần gật đầu nói, xe vượt qua cái khúc quanh lớn rồi chạy rất nhanh.
”Em nói, Hàn Thất Lục.” An Sơ Hạ lấy khửu tay cọ cọ vào tay Hàn Thất Lục:“Nói Núi Rắn, là chỉ gọi như vậy? Có thể nào... Thật sự đều là rắn hay
sao?”
Hàn Thất Lục mí mắt giật giật, mở to mắt chống lại đôi mắt của An Sơ Hạ: “Như thế nào? Sợ? Nếu sợ thì hối hận còn kịp.”
”Ai nói em sợ hả?” An Sơ Hạ khó chịu tăng âm lượng: “Em sẽ sợ cái loại đó
sao? Đừng nói giỡn!” An Sơ Hạ tuy nhiên là nói như vậy nhưng là âm lượng lại càng ngày càng nhỏ.
Ngồi trên ghế lái phụ, Hàn quản gia nói: “Thiếu phu nhân, cô không cần lo lắng. Xà Sơn sở dĩ kêu Núi Rắn là vì
trước kia nơi đó có người cho rằng rắn là một loại thần linh, cho tới
bây giờ nơi đó ai cũng sẽ không ăn rắn. Cùng bởi vì người ở đó bảo vệ
rắn, cho nên chưa bao giờ lên Núi Rắn, cũng không để cho ai lên núi. Cứ
thế hiện tại Núi Rắn thành một nơi chưa bao giờ bị khai phá.”
”Cho nên nơi đó quả thật có rắn sao?” An Sơ Hạ thăm dò tính hỏi han.Hàn quản gia gật đầu: “Cô không cần lo lắng, nơi đó mặc dù có rắn, nhưng
không nhiều lắm. Mà còn sau khi tới, trường học sẽ cho mọi người ống
huyết thanh, nếu thật sự bị cắn, cũng sẽ không mất mạng.”
”Là như vậy sao.” An Sơ Hạ gật đầu, cô đột nhiên bắt đầu hối hận vừa rồi vì làm bộ anh hùng nói chính mình không sợ rắn rồi. Rõ ràng sợ muốn chết...
Nhưng đều đã xuất phát, cũng không thể hối hận rồi.
Bởi vì lão
Trần đi nhanh cho nên rất nhanh đã đạt tới nơi - Chân Núi Rắn. Mọi người cũng mới vừa đến không tới một giờ, đều đã phân công xong, thầy giáo
chỉ đạo hạ đáp lều trại, chuẩn bị cơm trưa, chụp ảnh, mỗi người đều vui
vẻ. Đương nhiên, cũng không chỉ có như vậy...
”Cái gì, ngủ ở lều trại sao? Không phải mới vừa nhìn đến có nhà nghỉ sao?”
”Cậu không đi học nên không nghe, những thứ này thầy giáo đều có nói rồi.”
”A! Thật sự là muốn điên rồi! Tôi phải đi về, phải đi về!!!”
Đương nhiên, đại đa số mọi người là ôm tâm tình kích động.
Hàn Thất Lục còn đang nói với Hàn quản gia chút gì đó, lão Trần ngừng xe
xong liền giúp bọn họ đi lấy hành lý đặt ở xe buýt. An Sơ Hạ muốn giúp
nhưng bị từ chối, nói là “Cô như thế nào có thể làm loại việc nặng này,
phu nhân biết mắng chết tôi”, vì thế liền đuổi cô đi.
Rảnh rỗi
không việc làm, cô đành phải đi tìm Manh Tiểu Nam. Đúng là liên tiếp hỏi vài người cùng học đều nói không có nhìn thấy cậu ta. Hoạt động Đại
Thám Hiểm không để cho mang bất luận công cụ gì hiện đại hoá vào, trừ
đèn pin, không thể mang điện thoại cho nên cô đành phải lớn tiếng kêu hô tên Manh Tiểu Nam.
”Chị Sơ Hạ!” Có bạn cùng lớp đi qua, gọi An Sơ Hạ lại: “Chị Sơ Hạ, chị đi tìm Manh Tiểu Nam?”
”Ừ!” Cô gật đầu mạnh: “Tìm cô ấy đã nửa ngày, mọi người nói không thấy Manh Tiểu Nam. Có nhìn thấy cô ấy ở đâu không?”